Edit + Beta: Phộn
—————————
Trong phòng tắm rộng lớn, hơi nước mờ ảo đầy ám muội, nước ấm đang chảy vào bồn tắm, một người đàn ông tóc bạc chỉ mặc một cái áo sơ mi khom lưng, tay để vào trong nước thử nhiệt độ, thấy không sai biệt lắm rồi tắt vòi nước.
“Có thể tắm rồi.” Hắn quay đầu nhìn thiếu niên đang ngồi trên nắp bồn cầu.
Lúc này thiếu niên đã cởi hết quần áo, chỉ còn một chiếc qu.ần lót trên người. Trên thân thể trắ.ng nõn phủ đầy vết bầm sau khi đánh nhau, trên đầu phủ một cái khăn, che hết một nửa bên mặt, bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên sàn làm bằng gạch sứ, ngón chân vô thức cuộn lên.
Tựa hồ cậu không nghe thấy nam nhân nói, ngồi ngơ ngác không chút nhúc nhích.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu đứng thẳng dậy, đến trước mặt thiếu niên, cười khẽ hỏi: “Muốn anh ôm em vào bồn tắm sao?”
“Hả?” Lâm Hân mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt vàng chứa ý cười nhàn nhạt của nam nhân, đầu đột nhiên nảy số, vội vàng cự tuyệt, “Không, không cần.”
Đánh một trận lôi đài đã khiến thể lực và tinh thần lực của cậu đều cạn kiệt, thời điểm phóng ra tin tức tố ở cuối trận đấu đã là nỏ mạnh hết đà, sau khi kết thúc, nhìn thấy huấn luyện viên, tinh thần nhanh chóng thả lỏng, thân thể lập tức đưa ra kháng nghị nghiêm trọng, cậu mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động.
Thật sự đi không nổi mới có thể làm nũng với huấn luyện viên, kết quả— cậu bị nam nhân ôm đi một mạch từ khu tập thể hình về đến phòng.
Lúc đầu thì không có gì hết, nhưng không biết tại sao, trên đường trở về phòng, quân nhân nào cũng chào hỏi bọn họ, thế là đi một bước dừng một bước, mặt cậu chôn trong ngực huấn luyện viên cũng ngày càng đỏ, cuối cùng, chín luôn.
Bây giờ nghe được chữ “ôm”, cậu theo bản năng mà lắc đầu.
Lý Diệu cũng không ép, nhìn thiếu niên gian nan chống đỡ thân thể, từng bước một đi tới bồn tắm, khi sắp đến mép bồn, chân giẫm phải nước, trượt chân ngã ngửa ra sau, hắn nhanh chóng vươn tay, thoải mái ôm eo thon của thiếu niên.
“Cẩn thận.”
“Cám, cám ơn…”
Lâm Hân khẩn trương túm áo sơ mi của hắn.
Lý Diệu cúi đầu hôn lên trán cậu, thừa dịp cậu sững sờ, ôm lên thả vào trong bồn tắm.
Bồn tắm rất lớn, ba người đàn ông trưởng thành cùng tắm vẫn còn dư dả, sau khi Lâm Hân đi vào, trông có vẻ nhỏ nhắn dị thường.
Nước ấm cao ngang ngực, vết bầm tím có hơi râm ran ngưa ngứa, cậu “rít” một hơi.
Lý Diệu chậm rãi cởi nút áo, rũ mắt nhìn thiếu niên ở trong nước.
Thiếu niên vẫn không phát hiện có gì bất thường, sau khi thích ứng với nhiệt độ của nước, cậu giãn tứ chi, da thịt trắng nõn được nước ấm hun lên, trở nên phấn hồng đáng yêu.
Đánh nhau sảng khoái, ra một thân mồ hôi, lúc này được ngâm mình tắm rửa, còn gì thoải mái hơn, Lâm Hân nheo mắt lại hưởng thụ.
“Ào…”
Tiếng nước vang lên.
Lâm Hân nghi hoặc mở mắt, dáng người cường tráng của nam nhân đập vào mắt.
“Huấn…huấn..luyện viên…” Cậu vội vàng đứng dậy, nhưng bồn tắm quá trơn, ngược lại còn bị chìm xuống nước.
“A..ục…ục…”
Lý Diệu vội vàng đỡ cậu dậy, ôm người đặt nằm sấp lên ngực mình.
“Khụ!” Lâm Hân lau nước trên mặt, cảm thấy nhục quá đi mất!
“Làm em sợ sao?” Ngón tay của Lý Diệu vén tóc ướt của thiếu niên sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng.
Lâm Hân phồng má, giãy giụa muốn chui ra khỏi ngực của hắn.
Bồn tắm rất lớn, hai người không cần phải dính với nhau như thế này.
Nhưng mà, nam nhân này giữ chặt, nhất quyết không cho cậu chui ra.
Lâm Hân cảm thấy đối phương có “biến hóa”, lập tức ngoan như chim cút, tay chân không biết đặt đâu cho phải.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Đây không phải là lần đầu tiên hai người tắm chu.ng, họ đã từng tắm với nhau hai lần trên tàu Rafael.
Bất quá, phòng tắm lúc đó nhỏ, chỉ có thể đứng tắm, thỉnh thoảng chà lưng cho nhau, không cảm thấy xấu hổ.
Bây giờ là cả hai cùng tắm chu.ng một cái bồn, khác nhau hoàn toàn.
Rõ ràng là không gian rộng rãi, nhưng không hiểu sao lại có vẻ nhỏ hẹp.
Gần, quá gần! Gần đến mức hô hấp cũng muốn giao hòa với nhau.
“Anh ơi….” Lâm Hân nắm một lọn tóc của người đàn ông, quấn trên đầu ngón tay, ý đồ muốn thương lượng, “Bồn tắm rất lớn, em muốn tự ngâm…”
“Anh ôm ngâm nước không tốt sao?” Người đàn ông dựa lưng vào thành bồn, thần sắc lười biếng hỏi.
Lâm Hân nghẹn đỏ mặt, một lúc lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: “Anh…chọt…tới em..”
Thiếu niên oán giận, khiến nam nhân cười khẽ.
Lý Diệu nâng cậu lên, dán vào lỗ tai đang ửng đỏ của cậu, dỗ dành: “Tiểu Hân, giúp anh.”
“Em…em không…” Lâm Hân lắp bắp, mắt nhìn loạn, không dám nhìn thẳng người đàn ông.
“Không biết? Vậy anh dạy em, đến đây nào.”
Lý Diệu cầm tay Lâm Hân, nhất thời Lâm Hân như bé nai sợ hãi, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi bồn tắm.
Một lúc lâu sau, thiếu niên ngâm mình xong, giấu thân thể dưới chăn tơ mềm mại, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào gối.
Lý Diệu sấy khô tóc, thoải mái nằm bên cạnh gảy gảy tóc của cậu.
“Chát—”
Lâm Hân vỗ tay của hắn, thở phì phì cuốn chăn lên, giống như con đuông dừa chạy tới bên kia giường.
Lý Diệu giơ cái tay bị đánh, lắc đầu bật cười, cánh tay dài vươn ra, ôm thiếu niên vào lòng.
“Giận rồi?” Hắn hỏi.
Lâm Hân cắn môi, một lúc lâu sau mới rặn ra được một câu: “Tay em rát hết cả rồi…mà anh còn chưa….”
Mấy lời sau đó, quá xấu hổ, không nói được.
Cậu chưa từng biết, Alpha ở phương diện này có thiên phú dị bẩm, hình dạng, chiều dài, đều khác hoàn toàn so với Omega.
Tay giấu dưới chăn run run vài cái, Lâm Hân nhịn không được đố kỵ.
Lý Diệu ho nhẹ vài tiếng, nói: “Anh cũng giúp em mà.”
Lâm Hân dùng khuỷu tay đục hắn vài cái.
Chính vì hắn giúp mà cậu càng tức giận hơn á.
Đúng là không so sánh thì không có đau thương mà!
Thiếu niên chui vào trong chăn như con đà điểu, Lý Diệu không có biện pháp nào, đành phải tùy cậu.
Chạm vào cảm biến ở đầu giường, tắt đèn trong phòng rồi nằm xuống ngủ.
Lâm Hân buồn bực một hồi, thở không nổi nữa mới chịu chui ra, thấy trong phòng tối om, người đàn ông nằm cạnh hình như cũng ngủ thiếp đi, lương tâm bé đáng yêu trỗi dậy, chia cho hắn một nửa cái chăn.
Xoay người, dựa sát vào hắn, tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Lý Diệu tự nhiên ôm lấy cậu.
Lâm Hân ngẩng đầu lên, sờ sờ mặt người đàn ông.
“Không ngủ sao?” Lý Diệu mở mắt ra.
Lâm Hân trầm mặc hai giây, hỏi: “Anh, em có thể hỏi về chiến sự không?”
Lý Diệu nghiêng người, mặt đối mặt với thiếu niên, “Em hỏi.”
Lâm Hân móc một lọn tóc của hắn, chơi đùa trong bàn tay, “Có tin tức gì về Hoàng tiên sinh đó không?”
Trước đây cậu bị bắt đến Ám Tinh, lúc tỉnh lại còn đang ở trong tay bọn buôn lậu, thẳng đến lúc bán đấu giá mới bị nhốt vào lồng đưa đến phòng đấu giá.
“Chết rồi.” Lý Diệu không giấu diếm, “Chết ở chiến trường nhà hàng Kim Ngọc ngày đó.”
Lúc đó Từ Hải chạy trốn có kéo theo một cơ giáp đỡ đạn, người trong cơ giáp chính là thương nhân buôn lậu tiếng tăm lừng lẫy của tinh tế – Hoàng Vân Côn, thường được gọi là Hoàng tiên sinh.
Khi cấp dưới của hắn thu dọn chiến trường, thi thể lấy ra khỏi cơ giáp đã bị thiếu đi một nửa, thông qua xét nghiệm AND, đã xác định được thân phận của tử thi.
Chết rồi à?
Lâm Hân có chút không thể tin được, gã đàn ông thiếu chút nữa khiến cậu lâm vào tuyệt vọng kia, lại chết một cách đơn giản như vậy.
“Hắn ta có rất nhiều thuộc hạ.”
Ngày đó vì để bắt được cậu, Hoàng tiên sinh đó đã phải cử đến sáu tinh anh.
Đúng là “quan tâm” cậu.
“Anh biết.” Lý Diệu vỗ vỗ lưng thiếu niên, làm cậu an tâm, “Thế lực của tập đoàn buôn lậu trải dài khắp tinh tế, cứ điểm Ám Tinh đã bị quân viễn chinh tiêu diệt, chúng ta nắm được không ít manh mối, chỉ cần kiên trì tra rõ ngọn ngành, một ngày nào đó sẽ tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng.”
Lâm Hân vốn đã mệt rã rời, được Lý Diệu vỗ lưng dỗ dành càng làm cậu buồn ngủ đến díu mắt, dựa vào bả vai người đàn ông, cậu nỉ non: “Em không phải là người bị hại đầu tiên….cũng không phải người cuối cùng….em rất may mắn….gặp được anh….”
Lý Diệu ôm chặt thiếu niên, khẽ hôn tóc cậu, ôn nhu nói: “Người thực sự may mắn, là anh.”
Chỉ cần quyết định của hắn lệch khỏi quỹ đạo một chút, họ sẽ phải bỏ lỡ nhau.
Thiếu niên hô hấp nhè nhẹ, không biết đã chìm vào mộng đẹp từ lúc nào.
————————
Dao Quang Hào dừng lại ở phụ cận Ám Tinh, tàu chiến của quân viễn chinh lục tục quay trở về, tù binh của Ám Tinh và Cự Kình Tinh chứa đầy hai chiếc phi thuyền, sau đó bị nhốt vào ngục giam chuyên dụng của Dao Quang Hào, mang về Đế quốc Huyền Vũ để xét xử và phát quyết.
Đợi ba ngày, Phó Côn và đội cận vệ vẫn luôn không có tin tức cũng đã quay trở về.
“Nguyên soái, chúng tôi đã an toàn trở về.” Phó Côn ngẩng đầu ưỡng ngực, hướng Lý Diệu giơ tay chào theo nghi thức quân đội, “May mắn đã không phụ sứ mệnh!”
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
“Nguyên soái, đây chính là nhị đương gia của tinh tặc, Từ Hải!” Triệu Siêu áp giải một nam nhân quần áo rách nát, dùng sức đạp vào chân gã, buộc đối phương phải quỳ xuống.
“Ưm..ưm—” Hai tay bị trói ngược lại, miệng gã đàn ông bị dán băng dính liên tục giãy dụa, lại bị Triệu Siêu đá thêm một cái, gã lập tức bị ngã nằm sấp xuống.
“Thành thật một chút! Đã lên Dao Quang Hào, dù có cánh mày cũng đừng hòng mà thoát, chờ đợi mày chính là sự trừng trị của pháp luật!” Đinh Diễm trầm giọng quát.
Lý Diệu lãnh đạm liếc nhìn tên tinh tặc trên mặt đất, lại nhìn về phía cấp dưới của mình.
So với tinh tặc đang chật vật, họ cũng không khá hơn là bao, một đám xám xịt, giống như thợ mỏ vừa ra khỏi hầm.
“Mọi người bắt hắn ở đâu vậy?” Hắn hỏi.
“Ở một ngôi sao nhỏ.” Nhắc tới việc này, Triệu Siêu lại hăng hái, “Haha, Nguyên soái à, anh không biết tên tiểu tử này ranh ma cỡ nào đâu! Ngày đó sau khi hắn chạy trốn, nửa đường thì bỏ lại cơ giáp, trà trộn vào đám quyền quý kia, ngụy trang thành phú thương của Vương quốc Chu Tước, muốn lái phi thuyền để chạy. Nếu không phải chúng tôi sớm đã lưu lại tin tức tố của hắn, thật sự là sẽ bị hắn qua mặt. Hắn thấy ngụy trang của mình thất bại, đột nhiên ra tay giết bốn năm người, khiến cho mọi thứ lộn xộn hết lên, thành công chạy trốn lần thứ hai.”
Phó Côn nói tiếp, “Hắn cướp phi thuyền tư nhân của một đại gia nào đó, chạy sâu vào trong tinh vực Ám Hải, chúng tôi vẫn không buông tha, cuối cùng hạ cánh ở một hành tinh quặng mỏ.
“Good job luôn! Hành tinh đó toàn là kho báu, quặng mỏ!” Đinh Diễm nói, “Ở đây, tinh tặc có một căn cứ nhỏ, bên trong có 1230 thợ mỏ, tất cả đều là hành khách trên các phi thuyền bị tinh tặc tấn công, người lớn tuổi nhất đã đào mỏ ở đó 30 năm, còn có vài người vì cạn kiệt sức lực mà chết.”
Lý Diệu nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống tinh tặc.
Từ Hải ngẩng đầu lên, biểu tình vặn vẹo, gương mặt dữ tợn.
Lý Diệu bất động thanh sắc nâng chân lên, không hề báo trước giẫm thẳng vào ót tên tinh tặc, tinh thần lực như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua mi tâm, lạnh lùng phá hủy căn nguyên tinh thần của gã.
“A—” Từ Hải đau đến mức không muốn sống, chân Lý Diệu dời đi, hắn điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Lý Diệu không quan tâm hắn thống khổ như thế nào, nói với Phó Côn: “Mọi người vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước, chỉnh đốn mọi thứ xong lập tức trở về Đế quốc.”
“Vâng, Nguyên soái!” Phó Côn hành quân lễ, khom lưng nhấc Từ Hải đã thành phế nhân lên, đưa đến ngục giam.
Lý Diệu khoanh tay đứng trước cửa sổ, đôi mắt sắc bén bình tĩnh nhìn Ám Tinh đang phát ra ánh đỏ ở phía xa xa.
Theo Vinh Phỉ nói, thủ phạm gây tổn thương căn nguyên tinh thần của Tam hoàng tử chính là Từ Hải.
Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân*, thiên kinh địa nghĩa.
(*) Dùng đạo của người để trả cho người; dùng phương pháp của một người để đối đãi với chính người đó. (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)
“Huấn luyện viên?”
Lâm Hân bước vào phòng làm việc của thuyền trưởng, thấy người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cậu, không biết đang nhìn cái gì.
Cậu đi qua, đứng cạnh người đàn ông.
Xuyên qua cửa sổ, cậu thấy một hành tinh đỏ sẫm.
Một nơi đứng ngoài vòng pháp luật, từng ấp ủ vô số tội ác, tiền bạc vàng son, từ đây sẽ không còn tồn tại nữa.
Tuy nhiên, đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, tham vọng của con người vẫn còn đó, tội lỗi sẽ không bao giờ chấm dứt.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Bé đáng yêu Lâm Tiểu Hân lén lút lên mạng search về phương diện “nào đó” của Omega.
A?
Thì ra nam Omega phân hóa từ 13-14 tuổi nên đa phần đều “nhỏ”.
Nhưng mà mình đến 18 mới phân hóa, phát d,ục hoàn toàn, tuy có hơi kém Alpha nhưng mà vầy cũng rất tự hào rồi nha.
o(*////▽////*)o
Vui vẻ_ing~
————————————
Editor: Lý Diệu là cái đồ tà răm =)))) nguyên cái nghĩa địa ở đằng sau