Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 8: 8: Đi Chơi Với Tôi



Giản Du vừa ăn cơm hộp, vừa nhìn điện thoại.

Cậu phát hiện không chỉ có Lục Thời Niên lôi cậu vào một cái groupchat bốn người, mà còn có một người thông qua cái nhóm này gửi lời mời kết bạn cho cậu.

ID của đối phương chỉ có một chữ “Thanh”, sau đó là một dấu chấm, cũng không khó để đoán đây là ai.

Giản Du không rõ hắn muốn gì, thuận tay bấm đồng ý, ngay sau đó Lý Thanh liền gửi tin nhắn, có vẻ là đang ngồi chờ cậu đồng ý kết bạn.

[Thanh.

]: Tôi là Lý Thanh
[asdfghjkl]: Tôi biết, có chuyện gì.

[Thanh.

]: Tôi muốn xin lỗi, hôm nay ở phòng thí nghiệm thái độ của tôi không tốt, cậu rất lợi hại, tôi tâm phục khẩu phục.

[asdfghjkl]: Không cần thiết.

[Thanh.

]: Tôi như vậy là có lý do.

[Thanh.

]: Cậu Đỗ Lan trong tổ, hôm nay cậu có gặp đấy, cậu ta thực sự không theo nổi tổ thí nghiệm, hết lần này đến lần khác kéo chân cả tổ, nếu không phải vì cậu ta thì giáo sư Trần cũng không đến mức làm phiền cậu đến giúp chúng tôi.

[Thanh.

]: Lúc đầu tôi cũng không phải là cố ý muốn công kích cậu, chỉ là tôi sốt ruột vụ tiến độ của tổ, chắc cậu cũng biết việc thí nghiệm rất quan trọng phải không, liên quan đến báo cáo tốt nghiệp của chúng ta.

Giản Du nhớ lại biểu hiện hồi sáng ở phòng thí nghiệm của Lý Thanh, không thể hiểu nổi hắn ta:
[asdfghjkl]:?
[asdfghjkl]: Thế anh thì giỏi à?
[Thanh.

]: Ít nhất thì sẽ không làm tạ team.

[asdfghjkl]: Nếu ý nghĩa của việc thành lập nhóm nghiên cứu chỉ đơn thuần là không bị chậm tiến độ, thì tôi cảm thấy anh cũng chả coi trọng cái thí nghiệm tốt nghiệp này lắm đâu.

[asdfghjkl]: Tôi đang ăn cơm, có việc gì thì nhắn vào nhóm.

Giản Du gửi xong tin nhắn này, dứt khoát xóa Lý Thanh khỏi danh sách bạn bè.

Xóa xong cậu liếc xuống phía dưới thấy Lục Thời Niên, sắc mặt đen xì, xóa luôn hắn đi.

Chướng mắt thật sự.

Cậu không thích để đồ ăn thừa ở ký túc xá, ăn xong liền vứt vào thùng rác, buộc túi rác lại chuẩn bị xuống dưới vứt.

Ai ngờ vừa đứng dậy cầm túi rác, không ngờ cơn sốt lại đột ngột bùng lên khiến hai chân cậu mềm nhũn, yếu ớt muốn ngã quỵ xuống đất.

Tiếng túi rác rơi xuống sàn trùng khớp với tiếng mở cửa.

Giản Du thế mà lại không ngã xuống đất, Lục Thời Niên đúng lúc đẩy cửa bước vào túm được cậu.

Âm thanh trêu chọc của hắn tức thì vọng xuống đỉnh đầu cậu: “Có phải em nghe thấy tôi về nên cố ý nhào vào lòng tôi không đấy?”
Giản Du tựa đầu vào ngực hắn thở d.ốc, nghe vậy liền nổi quạu: “Con mẹ nó anh đừng có mà ảo tưởng sức mạnh!”
“Thôi được rồi.

” Lục Thời Niên đổi chủ đề: “Nhưng tình trạng này của em đến mà không có dấu hiệu trước, ngộ nhỡ không phải ở ký túc mà là ở ngoài thì em phải làm sao?”
“Tôi có thể tự xử lí, không cần anh quan tâm.


Giản Du túm lấy vai áo hắn, không biết là vì cơ thể khó chịu hay là vì tính cách đặc trưng, gằn giọng nói: “Anh không có sức hay sao? Không giữ chặt tôi được à!”
Lục Thời Niên cười khẽ, cánh tay cố ý siết chặt cậu đột ngột: “Như này được chưa?”
Giản Du: “!.


Thật sự muốn cắn một cái vào động mạch chủ của hắn.

Lục Thời Niên nhả bớt lực tay, ôm eo cậu im lặng chưa được hai phút đã lại đẻ ra vấn đề mới: “Hỏi em một chuyện.


Giản Du: “Ngậm cái miệng chó của anh lại đi.


Lục Thời Niên giả điếc, vẫn thắc mắc: “Theo tôi hiểu thì, loài thỏ như em phát tình cứ cọ cọ ôm ôm một cái như này là giải quyết được à?”
“Không cần ch.ịch à?”
** mẹ.

Biết ngay tên chó má này mở mồm ra là không có cái gì hay ho mà.

Giản Du nghiến răng: “Ông đây là người, không phải động vật không có đầu óc chỉ biết bản năng!”
Lục Thời Niên thong thả nói tiếp: “Phổ cập kiến thức khoa học cơ bản một chút, đôi khi nhịn được không có nghĩa là không cần! “
Giản Du có vẻ không nhịn nổi nữa, giơ tay che miệng hắn lại: “Nhịn cái con khỉ, mẹ nó chứ đời này tôi chưa từng thấy ai phiền như anh, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết!”
Lục Thời Niên nhìn cậu chằm chằm, đuôi mắt chợt cong lên.

Hắn vừa cười, trực giác của Giản Du đã nổ còi báo động đỏ.

Quả nhiên, một giây sau lòng bàn tay cậu bị liếm nhẹ một cái.

“! “
“A a a Lục Thời Niên! Tôi trảm hết cả lò nhà anh!!!”
“Tởm chết tôi mất!!!”
Giản Du dùng hết sức bình sinh cọ tay lên quần áo hắn, nếu không phải điều kiện không cho phép thì hẳn là cậu đã chặt luôn tay phải mình đi rồi.

Lục Thời Niên thích thú nhìn bộ dạng xù lông của cậu, có tâm tình thưởng thức một lúc, hỏi: “Đứng như này mệt lắm, tôi ngồi xuống ôm em được không?”
Nói xong cũng chả thèm đợi Giản Du trả lời, tự giác ôm cậu lên.

Một tay ôm mông một tay ôm lưng, tư thế ôm em bé hoàn hảo.

Giản Du thấy thân thể mình nhẹ bẫng đi, góc nhìn từ dưới lên chuyển thành từ trên xuống chỉ sau một giây ngắn ngủi.

!.

Cái tư thế quỷ quái gì thế này?
Cậu lại sắp nổi khùng rồi!
Chẳng được bao lâu, âm thanh trò chuyện to tiếng vọng vào từ ngoài cửa cắt ngang công chuyện của hai người họ:
“Chờ tui tí nhá! Tui vào phòng đi WC cái đã!”
“Sao ông hay mắc tiểu thế hả?”
“Uống nước hơi nhiều ý mà, support nhớ bảo kê tui tốt vào nhá, đừng để tui bay màu!”
“Biết rồi, lẹ lên ông.


Sắc mặt Giản Du biến đổi.

Đới Lượng Lượng đã quay lại từ phòng ký túc bên cạnh.

Lục Thời Niên hơi mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, nhanh tay nhanh chân, ôm Giản Du vào phòng vệ sinh.

“Gì đây? Sao lại vứt rác xuống đất thế này?”
Sau khi Đới Lượng Lượng bước vào, thuận tay nhắn túi rác Giản Du làm rơi ném vào thùng rác của mình, sau đó xông thẳng vào nhà vệ sinh, nhưng lại phát hiện cửa khóa trong.

“Ai ở trong đấy thế?” Anh ta lớn tiếng hỏi.

Giọng Lục Thời Niên ở trong truyền ra: “Tôi.


Đới Lượng Lượng: “Lục ca! How old are you? Sao hai hôm nay bọn mình toàn gặp phải nhau ở nhà vệ sinh thế này?”
(Mình nghĩ Đới Lượng Lượng định hỏi How are you mà nói nhầm đấy =)))))
Lục Thời Niên: “Vấn đề đáng suy ngẫm đó, không phải ông đang chơi game ở phòng bên cạnh à, bên đó không có nhà vệ sinh hả?”
Đới Lượng Lượng: “Có người chiếm trước rồi!”
Lục Thời Niên: “Thế thì chịu khó nhịn đi.


“Nhưng tui sắp nhịn không nổi nữa rồi á.

” Đới Lượng Lượng ôm bụng: “Lục ca ông sắp xong chưa?”
Lục Thời Niên: “Chắc phải chừng nửa tiếng nữa.


Đới Lượng Lượng: “! hả?”
Bằng hữu nhà xí phòng bên: “Hahahahahaha! Tên đi tiểu thường xuyên gặp phải tên tiểu quài không xong, cười chết ông!”
Đới Lượng Lượng khóc huhu: “Đúng là nhọ thật mà, thôi tui qua phòng bên cạnh đấy, ông cứ tiếp tục đi Lục ca, không cần vội, cứ thong thả.


Phòng ký túc vang lên tiếng đóng cửa, Đới Lượng Lượng đã rời đi.

Lục Thời Niên cúi đầu nhìn Giản Du nhắm mắt tựa vào vai anh thở d.ốc, không chút ngại ngần đưa tay lên sờ sờ má cậu: “Thả tai thỏ ra đây cho tôi sờ nào.


Giản Dũ cũng lười nhìn hắn: “Sao tôi phải nghe lời anh?”
Lục Thời Niên: “Cả đời tôi chỉ có đúng hai lần chật vật trốn trong nhà vệ sinh, mà lại đều là vì em, về tình về lý không phải em nên bồi thường cho tôi chút sao?”
Giản Du trầm mặc một hồi lâu, bèn thả tai thỏ ra, cọc cằn nói: “Mau lên đi! Chưa từng thấy ai lắm chuyện như anh.


“Tôi cũng chưa từng thấy ai không đáng yêu như em.

” Lục Thời Niên sờ sờ tai cậu: “Nói em nghe nè.


Giản Du: “Không muốn nghe.


Lục Thời Niên chả quan tâm cậu có muốn nghe hay không: “Tí nữa dọn ít đồ, em tạm thời theo tôi ra ngoài ở.


Giản Du: “Đừng có xàm chó.


“Không phải xàm chó.

” Lục Thời Niên nhướng mày: “Giản Du, tôi không thích cảm giác trốn tránh thế này, hơn nữa sau khi ra ngoài ở thì chỉ có hai chúng ta, em muốn ôm thế nào, muốn tôi nằm sấp cho em nhảy múa như thỏ thế nào cũng không có ai quấy rầy, có phải đỡ hơn cứ lén lén lút lút như này không?”
“Cái đồ úng não nhà anh!”
Nhìn chung thì tình trạng của Giản Du chỉ tệ đi vào buổi tối, còn ban ngày thì hoàn toàn ở ngưỡng chịu đựng được.

Ôm ấp một hồi nên cậu đã ổn hơn nhiều, thế là liền qua cầu rút ván thu hai tai lại, đẩy Lục Thời Niên ra: “Tôi muốn đi học, anh tránh ra.


Lục Thời “hết giá trị sử dụng” Niên cũng không tức giận, đứng qua một bên, dựa vào tường: “Tôi đề nghị chân thành mà, em cũng nên xem xét một chút chứ?”
Giản Du thẳng tay mở cửa quay lại ký túc xá, ôm sách vở trên giá xuống rồi quay người phắn lẹ.

Tiết học đầu giờ chiều luôn khiến người ta uể oải tinh thần.

Có hai nữ sinh nọ ngồi trong góc, mệt mỏi gục đầu xuống bàn: “Buồn ngủ quá, muốn ngủ quá.


“Mày ngủ đi, năm sau mày thi lại có tao cổ vũ.


“Má mày, tao vặn cổ mày giờ.


“Mày thử xem! Ê, nhìn đằng sau, Giản Du đến kìa.


Giảng viên khoa họ có quy định học sinh phải ngồi kín ba hàng đầu, hiện tại thì ba hàng đầu đã gần hết chỗ, chỉ còn lại hai chỗ trống phía trước hai cô nàng.

Nữ sinh nọ chống đầu quay qua, vừa lúc hấy Giản Du cầm sách vở ngồi xuống một chỗ trống trước mặt họ.

“A.

” Cô nàng cảm thán: “Quả là xuân đã đến bên ta, dáng xuân tuyệt vời.


“Chậc chậc, lại bắt đầu lên cơn à.


“Có sao đâu, học tập tốt thì cuộc sống mới có ý nghĩa, ngắm trai đẹp cũng thế.


Cô nằm sấp trên bàn, mắt nhắm mắt mở nhìn Giản Du cúi đầu lật sách, ánh mắt mê trai sáng rực, chỉ ngắm thôi đã thấy sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.

“Sao dạo này tao thấy cậu ấy càng ngày càng đẹp vậy nhỉ?”
“Ừ ừ, tao cũng thấy thế, nhất là thần thái ý, nhìn qua thấy có chút khác khác á.


“Đẹp kiểu bi thương ấy hả?”
(Trong raw là “不然呢”, mình cũng không biết dùng từ gì cho phù hợp)
“Thôi con lạy mẹ.


Nữ sinh đó thở dài: “Mà tiếc là tính tình cậu ta hơi tệ.


Cô bạn thân ngạc nhiên: “Như thế mà bị coi là tệ á?”
“Không tệ thì là gì?”
“Má ôi, đấy gọi là em bé mèo xinh đẹp xù lông siêu đáng yêu biết không? Nếu được tự tay vuốt lông mèo thì lại càng đỉnh của chóp.


– Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua
Giản Du hoàn toàn không nghe thấy nội dung thảo luận của mấy cô nàng kia, có điều khi tiết học trôi qua được một nửa thì cậu nghe thấy tiếng động nhỏ, hình như có gì đó rơi xuống dưới ghế cậu.

Cậu khom lưng nhặt một cái bút lên, quay đầu lại liền thấy một cô gái cong mắt cười vui vẻ: “Tớ lỡ tay làm rơi.


Giản Du đặt cái bút lên mặt bàn cô.

“Cảm ơn cậu nha.


Giản Du đáp “Không có gì”, sau đó quay lên.

“Nhìn đi, thế mà dám bảo là tính tình tệ?”
Cô nàng còn lại thì thào cảm thán: “Đáng yêu quá trời ơi, nếu tao có con trai như thế thì chắc sướng chết mất.


“!.

.

Biế.n thái vừa thôi mậy.


Tan học, Giản Du vừa mới dọn xong đồ đạc, chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị người ở phía sau gọi.

Đó là cô gái đánh rơi bút trong giờ.

Cậu hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cô nữ sinh cười tủm tỉm: “Không có gì đâu, chỉ muốn chào hỏi cậu tí thôi, chào cậu nha.


Không thể hiểu nổi.

Giản Du “à” một tiếng, quay đầu rời đi.

Vừa vặn đúng lúc đó có một cậu nam sinh nhìn thấy, vội vàng xán qua: “Tiệu Tuệ, bà quen Giản Du à?”
Tiểu Tuệ: “Có chuyện gì à?”
Nam sinh nọ ngượng ngùng gãi đầu: “Tui có mấy bài tập ở lớp chuyên ngành muốn hỏi cậu ta ý mà, cơ mà không ngờ nha, nếu bà quen cậu ấy thì hỏi giùm tui được không?”
Tiểu Tuệ: “Ông tự hỏi đi.


Cậu nam sinh: “Ỏ?”
Tiểu Tuệ vỗ vỗ vai cậu ta, lòng đã quyết: “Cứ yên tâm, mạnh dạn hỏi thẳng đi, nếu cậu ấy không trả lời ông thì tui tự trảm đầu tui cho ông làm bóng đá.


Giản Du đứng trước cửa ký túc mới phát hiện ra hồi chiều mình chuồn lẹ quá, không mang chìa khóa.

Má nó, tất cả đều là tại tên chó má kia.

Cậu mở điện thoại bấm vào nhóm chat ký túc xá, hiếm khi thấy Đới Lượng Lượng lặng thinh không nhắn tràng giang đại hải báo cáo hành trình, cậu đoán anh ta đang ở trong phòng.

Cậu gõ cửa.

Không có hồi đáp.

Gõ thêm hai cái nữa, cánh cửa bật mở, có điều không phải Đới Lượng Lượng, mà là Lục Thời Niên vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy.

Lục Thời Niên đứng ở cửa: “Không mang chìa khóa à?”
Giản Du không muốn trả lời câu hỏi vô tri của hắn: “Tránh ra đi, đừng có chặn đường ở đây.


Lục Thời Niên khẽ cười.

Hắn chẳng những không nhường đường, mà còn ôm lấy bả vai Giản Du, đẩy cậu ra hành lang.

Hắn nhả tay trái ra, cánh cửa nương theo cơn gió mà đóng sập vào trước mặt họ.

“???????”
Mặt Giản Du biến sắc: “Đầu óc anh thật sự có vấn đề phải không?!”
Lục Thời Niên vô tội giơ hai tay lên: “Tôi cũng đâu có cố tình đóng cửa đâu.


Giản Du: “Giả vờ giả vịt, mau mở cửa đi!”
Lục Thời Niên: “Em thấy tôi có mang chìa khóa ra không?”
“! “
Giản Du hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.

Lục Thời Niên nhìn là biết cậu định làm gì: “Đới Lượng Lượng đi với tụi lão Lý ra quán net rồi, có vẻ không rảnh về đưa chìa khóa cho em đâu.


Giản Du cất điện thoại đi: “Ông đây có chân, tự đi lấy được!”
Cậu quay đầu tính rời đi, ai ngờ vừa mới xoay người đã bị Lục Thời Niên túm gáy kéo về.

“Ngoan nào, chúng mình có chỗ đi mà, không nên quấy rầy người ta cày rank.


“Ngoan con mẹ nhà anh!”
Giản Du muốn kháng cự, đáng tiếc là sức lực của Lục Thời Niên hoàn toàn áp đảo cậu, hắn chỉ cần dùng một tay đã có thể giữ chặt hai cổ tay cậu.

“Sức kiên nhẫn của tôi có hạn.


Bàn tay Lục Thời Niên nắm gáy cậu hơi dùng sức, hắn cúi đầu gần cậu: “Không nghe lời là tôi ch.ịch em đó.

“.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.