– Vũ Minh, hôm nay anh đây sẽ dẫn cậu đi ăn ở nhà hàng Công Đoàn Hải Phòng nhé!
Huỳnh Đức Kính hồ hởi nói, trong tay cầm một cái chìa khóa điện tử hiện đại, bấm bíp bíp vài cái. Chỉ thấy phía xa lập tức có tiếng còi ré lên đáp lại, Vũ Minh giật mình bồi hồi, không ngờ ô tô thời nay lại hiện đại đến như vậy. Còn nhớ mấy năm trước SSAD chưa phát triển đến tầm tập đoàn như bây giờ, mới chỉ có ở tầm công ty, mà công ty cũng chỉ có chiếc xe Oát hai cầu là đã đủ sang lắm rồi.
Bây giờ thời đại công nghệ phát triển phong phú, nào Toyota nào Land Rover nào Mercedes …vv. Quả thực là khiến người ta hoa mắt thật nhiều. Lần trước có ngồi trên xe của Dương Minh Giang, cũng không có thấy qua anh ta lấy qua loại chìa khóa hiện đại như vậy, không khỏi làm cho Vũ Minh kiến thức thêm phần phong phú, có thời gian nhất định cẩn thận nghiên cứu một phen.
Bước vào khoang xe mùi thơm ngát tỏa ra nhè nhẹ khiến Vũ Minh không khỏi cảm thấy khoan khoái. Cái mùi điều hòa lần trước khi bước vào xe của Dương Minh Giang lần này thật kì lạ lại không thấy đâu. Vũ Minh tò mò bèn đánh tiếng hỏi Huỳnh Đức Kính:
– Anh Kính này! Trong xe của anh tại sao lại có mùi thoải mái đến vậy, không có mùi điều hòa?
Huỳnh Đức Kính vừa đút chìa khóa vào ổ khóa xe bật máy rồ ga vừa cười vừa nói:
– Thơm có đúng không? Cái này cũng phải khâm phục tôi đây nhé!
Huỳnh Đức Kính không ngại mặt dày bôi vàng lên mặt, lại hưng phấn nói tiếp:
– Kì thực tôi có sở thích sưu tầm mùi hương, đặc biệt là mùi hương thanh nhẹ, ủ trong xe, như vậy vừa có thể thỏa mãn được đam mê, vừa có thể khử được mùi điều hòa. Hơn nữa là người làm khoa học, nhiều lúc cũng thật căng thẳng mệt mỏi, ngửi mấy mùi hương này rồi cũng thấy khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều!
Vũ Minh nghe xong cũng không khỏi cảm khái hít sâu thêm một hơi, cộng nhận thực sự dễ chịu, nhưng hắn lại tò mò nhìn quanh mà hỏi tiếp:
– Anh Kính, anh nói đây là mùi hương của hoa, vậy sao tôi lại không thấy hoa đâu?
Vũ Minh vừa hỏi, Huỳnh Đức Kính liền tròn mắt ngạc nhiên, người này vừa nãy còn trong hội trường thao thao bất tuyệt hùng biện sắc sảo, thể hiện kiến thức uyên thâm, như thế nào lại không phát hiện mùi hương là từ đâu ra:
– Cậu hỏi thật hay đùa tôi đấy?
Vũ Minh không biết mình mới hỏi một câu đã làm Huỳnh Đức Kinh sửng sốt như vậy, bèn ngước đầu lên nhìn ra cửa sổ làm bộ câu hỏi vừa nãy cũng chỉ là buột miệng. Huỳnh Đức Kính nhìn đi nhìn lại không thấy gì khác lạ mới gật đầu tự nhủ, khẳng định là người ta cũng chỉ buột miệng mà hỏi cho vui thôi chứ không phải là không biết. Vũ Minh kì thực trong lòng tràn ngập hốt hoảng, nếu hắn mà không thừa cơ bịt lại hành động sơ hở kia thì không biết vị trí cố vấn đoàn lần này sẽ ảnh hưởng thế nào. Hắn thực sự không biết cái mùi hương dễ chịu như thế kia từ đâu, nhưng nhìn bộ dạng của Huỳnh Đức Kính thể hiện thì phàm là người làm khoa học lẽ nào lại không phát hiện ra, thứ này ngay cả người bình thường không học vấn cũng có thể đoán biết.
Khoa học bây giờ rất phát triển, thông tin cũng đại trà hơn ngày xưa Vũ Minh biết không ít, người ta từ lâu đã có thể triết xuất được hương thơm của hoa để giữ lấy mùi hương, thứ này phụ nữ rất thường dùng, nhưng còn một thứ nữa mà giới chuyên môn cao thường hay chiết suất còn cao cấp hơn cả nước hoa, chính là tinh phẩm dịch hoa, giữ lại phần thơm nhất làm dung dịch, không như nước hoa bình thường đã có phần bị pha chế để đảm bảo mùi hương. Thì tinh phẩm dịch hoa chiết suất ra mùi thơm tự nhiên hơn nước hoa, thế nhưng lại không giữ hương thơm lâu như nước hoa, chỉ dùng vài hôm là phải bỏ, thậm chí sẽ bốc mùi. Thứ mà Huỳnh Đức Kính dùng trong xe chính là một lọ tinh phẩm dịch hoa, cho nên Vũ Minh kì quái không biết cũng phải.
Còn nhớ mấy năm trước, nước hoa cũng không được dùng thông dụng như bây giờ, thậm chí đến nước hoa người ta cũng không biết rằng nó được sản xuất như thế nào, họ chỉ cho rằng nó là tổ hợp các chất hóa học có mùi hương, chứ không hề nghĩ nó được chiết suất từ những bông hoa thực sự. Vũ Minh trong thời điểm đó cũng có tư tưởng như vậy, đến bây giờ đã qua mấy năm, nhưng cũng chỉ có những phần thông tin của quá khứ, dù khoảng thời gian ở gần Miêu Yến có đọc rất nhiều sách, nhưng cũng không phải là cái gì cũng biết, khó tránh khỏi hiện giờ không biết tinh phẩm dịch hoa hay nước hoa hiện đại là như thế nào.
Chiếc xe của Huỳnh Đức Kính là một chiếc mang hiệu Nissan, có màu đen bóng và đường nét được thiết kế tinh tế, chạy bon bon trên đường phố hấp dẫn không ít ánh nhìn thèm muốn. Quả thật là một Tiến Sĩ có khác, chiếc xe cũng nâng tầm mặt mũi không ít.
Qua hai mươi phút đi trên đường đại lộ, lúc này chiếc xe ghé vào một khu phố không mấy tấp nập, đa phần ở đây dường như là khu tập thể, toàn là con em gia đình cán bộ. Phố có phần vắng vẻ, thế nhưng trên phố thi thoảng lại xuất hiện rất nhiều xe ô tô cao cấp, biển xanh biển đỏ đủ cả. Vũ Minh lại giật mình, biển xanh biển đỏ là đại biểu cho cái gì hắn rất rõ ràng. Biển xanh không phải dành cho các cán bộ cốt cán của nhà nước đại diện hay sao, biển đỏ cũng là đại biểu cho quân đội. Mà ở đây toàn là xe con hạng sang mang biển đỏ, như vậy phải là rất nhiều người mang quân hàm cấp cao trong quân đội mới được đi xe này nha.
Chiếc Nissan của Huỳnh Đức Kính đánh bánh lái đến vèo một cái, thao tác chuyên nghiệp tiến lùi. Bất giác đã có thể lọt vào bãi đỗ xe chật hẹp, thừa duy chỉ một cái lỗ nhỏ vừa cái xe nhét vào, như vậy tính cả đường đi phải thật cẩn thận mới có thể đưa chiếc xe vào vị trí, không cẩn thận sẽ bị đâm lung tung. Ở đây toàn là nhân vật cốt cán như vậy, cho dù anh là một Tiến Sĩ đi chăng nữa làm ăn không cẩn thận cũng chọc người ta phát hỏa thì rách việc.
Phịch!
Cửa xe đóng mạnh một cái, Huỳnh Đức Kính đứng ngoài xoa xoa tay lại mặt dày cảm khái:
– Lâu rồi không đánh xe mà tay nghề mình vẫn siêu phàm như vậy!
– Hắc hắc!
Nói rồi lại đắc ý cười thêm vài cái nữa thật vô sỉ, Vũ Minh không khỏi tròn mắt lần nữa, đi với con người này lâu lâu cũng phải thích ứng một chút nếu không muốn nôn mửa đi.
Nhà hàng Công Đoàn Hải Phòng, là nhà hàng công vụ dành cho các buổi tổ chức hội nghị, hoặc tổ chức hoạt động sự kiện của các ban nghành như văn hóa, ngân hàng hoặc nhà đầu tư làm việc với chính quyền đều đặt bàn tại đây. Trong đó tập trung mọi hoạt động công trình dự án…vv. Các cán bộ cấp cao của tỉnh cũng đều thường xuyên góp mặt, cho nên nhà hàng này là một địa điểm lý tưởng tìm kiếm cơ hội làm ăn không tồi của mấy doanh nghiệp.
Nhà hàng được xây dựng đã mấy chục năm, trải qua nâng cấp mấy lần cũng đã khang trang hơn trước không ít. Trước cửa là loạt nhân viên mặc áo dài màu trắng phục vụ rất chuyên nghiệp, bảo vệ an ninh lượn lờ hai vòng mười phút, có thể xếp top nhà hàng này vào ba sao cũng không ngoa.
Cái quan trọng của nhà hàng này là những nhân vật thường xuyên lui tới, thứ mà những nhà hàng năm sao cũng chưa chắc đã có được.
Huỳnh Đức Kính vừa đi vào đặt mông xuống ghế, chọn vị trí là cái bàn gần cửa nhất. Vũ Minh cũng không câu nệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Không lâu sau có một nhân viên phục vụ chạy đến, vừa đến bàn này nhìn thấy Huỳnh Đức Kính hình như quen mắt liền nói:
– Tiến Sĩ, anh muốn dùng gì?
Vũ Minh không khỏi tò mò, chỉ thấy Huỳnh Đức Kính gật gật đầu nói, xem ra đã quen biết từ trước:
– Cậu mang cho tôi một nồi lẩu, hai cái chén, cái loại nếp cái hoa vàng ấy nhé! Với cả, cả nồi thịt kho tộ nữa, nhanh lên!
Nói rồi khoát khoát tay cho nhân viên kia đi ra chỗ khác để làm việc, còn mình thì vẫn bồi chuyện với Vũ Minh. Nhân viên kia nghe xong một loạt ghi vào cuốn sổ con, bèn không lằng nhằng liền nhanh chân đi thẳng. Mấy món vừa nói tên đã khiến Vũ Minh muốn nhỏ nước bọt, nhớ lại mấy hôm nay ăn uống cũng chẳng ra sao, lần này được đãi một bữa ra trò phải tận tâm không bỏ phí mới được.
– Tôi nói cho cậu biết này, thịt kho tộ ở nhà hàng này phải nói là tuyệt vời nhất đấy! Không chỉ mềm và thơm, mà ngay cả từ khâu chăn nuôi cũng đã được cách ly không nuôi công nghiệp, hoàn toàn ăn rau cỏ, thứ thịt này phải gọi là đã nấu lên thì thơm nức, không có váng bọt!
Huỳnh Đức Kính vừa kể vừa liếm mép, nước bọt bắn tung tóe, khẳng định là cũng đang đói lắm rồi. Còn nhớ buổi trưa muốn thông tầm tuyển nốt mấy thí sinh rồi mới đi ăn cơm, nhưng không ngờ gặp phải Vũ Minh nói năng lâu như vậy nên quên mất cả ăn, đến bây giờ mới hơn sáu giờ một chút mà bụng đã ọt ọt liên hồi. Vũ Minh tình trạng cũng tương tự không khác nhiều, ánh mắt chỉ hau háu trông đợi nồi lẩu bưng lên. Bây giờ thứ gì ư, mỹ nữ, tiền nhiều, xe đẹp cũng không thể hấp dẫn hắn bằng nồi lẩu yêu quý nha.
– A, sếp Lương, bây giờ đã hết chỗ rồi!
– Anh nói hết chỗ ư?
Vũ Minh và Huỳnh Đức Kính đang mải chém gió thức ăn trên trời dưới biển, càng nói nước bọt càng ứa ra hăng, bụng càng kêu lớn. Bất chợt nghe thấy to tiếng phía ngoài cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy một ba người đàn ông, một người bụng phệ phốp pháp mặc áo sơ mi trắng đang đeo huy hiệu đảng nheo mắt nói, hai người phía sau hình như là nhân viên dưới quyền cun cút nghe lệnh, thấy người bụng phệ phía trước nói một câu là cũng chêm thêm một câu vào đồng tình. Nhìn hướng nhân viên phục vụ quầy lễ tân mà hung hăng nói.
– Sếp Lương, nếu anh đến sớm hơn một chút nữa thì sẽ còn bàn, nhưng bàn cuối cùng vừa nãy Tiến Sĩ Huỳnh Đức Kính mới đến cũng đã ngồi vào rồi!
Huỳnh Đức Kính?
Gã được gọi là sếp Lương kia nghe thấy vậy liền đảo mắt nhìn vào khán phòng bàn ăn bên trong, phát hiện Huỳnh Đức Kính lông mày không khỏi nheo lại. Còn thấy đối phương không ngờ đã dương đôi mắt lạnh nhìn mình từ lúc nào.
Gã Lương lập tức càng quát lớn:
– Mẹ khiếp! Huỳnh Đức Kính tính là cái mẹ gì cơ chứ, bảo hắn lăn ra đây cho tôi! Cái bàn này hôm nay tôi nhất định phải có được!
Huỳnh Đức Kính vừa nghe câu này lông tóc liền dựng đứng, như chọc phải chỗ ngứa nổi xung lên. Gã Lương này rõ ràng là lời nói không hề coi trọng mình chút nào. Huỳnh Đức Kính hùng hổ lao ra phía của trợn tròn mắt nhìn gã Lương kia nói:
– Anh Lương, anh vừa nói cái gì đấy?
Quả thực đối với Huỳnh Đức Kính, hành động của gã Lương kia thật đả kích không nhỏ, nếu là bình thường cũng đã đủ nổi điên. Đằng này phía sau còn có Vũ Minh, người mà Huỳnh Đức Kính muốn khoa mặt mũi của mình nãy giờ, không ngờ bị gã Lương quẳng một câu nói như tát vào mặt, khiến Huỳnh Đức Kính như muốn mất hết mặt mũi trước khách quý là Vũ Minh.
Gã Lương kia nhìn nhìn Huỳnh Đức Kính một cái, nhếch mép cười cười vờ nhìn ra chỗ khác bâng quơ nói mỉa:
– Huỳnh Đức Kính, cùng lắm chỉ là cái thằng Tiến Sĩ hết thời mà cũng to mồm gớm!
Hai tên nhân viên phía sau gã Lương nghe câu này cũng thi nhau cười cười. Huỳnh Đức Kính giận tím mặt không biết nói gì, đang chuẩn bị lớn tiếng một lần nữa thì lúc này Vũ Minh liền bước tới giơ tay lên chặn lại, vờ hỏi, mặc dù hắn đã biết hết:
– Không biết xảy ra chuyện gì mà khiến mọi người to tiếng như vậy?
Gã Lương lúc này đang bâng quơ nhìn quanh, bỗng thấy có người hỏi thì bèn quay người lại nhìn, gườm gườm vài cái cảnh giác nói:
– Không biết anh đây là?
– Trần Vũ Minh!
Vũ Minh nhạt giọng nói. Gã Lương lại nhìn tiếp cẩn thận hỏi lại, trong nhà hàng Công Đoàn này, có không ít nhân vật cốt cán cấp cao, cũng là những người mà gã không thể tùy tiện đắc tội, đã dám ra can thiệp cuộc cãi vã giữa Huỳnh Đức Kính và gã thì cũng không phải là nhân vật tầm thường đi:
– Không biết anh Minh đây làm ở bộ phận ban nghành nào?
Vũ Minh thấy thế chỉ cao giọng lắc lắc đầu nói:
– Tôi không thuộc bộ phận nào!
– Không thuộc bộ phận nào?
Gã Lương nghe đến câu này mồm miệng lập tức lắp bắp cảm thấy vô cùng ngứa răng, hung hăng quát lớn:
– Mẹ khiếp, không thuộc bộ phận nào mà cũng bày đặt dám to mồm chen ngang? Anh muốn ngồi ăn cơm tù vài bữa cho sướng phỏng?
Vốn tưởng Vũ Minh đảm nhiệm chức vị nào thật quan trọng, bởi vì đi bên mình Huỳnh Đức Kính vào nhà hàng Công Đoàn ăn cơm thì cũng không phải tầm thường. Nếu Vũ Minh nằm trong thành viên cốt cán hội đồng tỉnh thì gã còn có chút e sợ mà nể mặt cho Huỳnh Đức Kính, nhưng không ngờ Vũ Minh một câu gạt bỏ khẳng định suy nghĩ của gã khiến cho gã cảm thấy như mình bị chơi một vố thật đau, không phát tiết một trận không được. Hai tên nhân viên cạnh gã bắt đầu nhìn Vũ Minh bằng ánh mắt ái ngại, lắc đầu xem như Vũ Minh xui xẻo.