Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 14: Những điều Ma Mị!



Mất khoảng mười lăm phút đi bộ nữa, lúc này cô gái tên Ly đã dẫn Vũ Minh đến một cái quán nước khá sạch sẽ, bên cạnh có đỗ một chiếc Mercedes Ben màu đen.

– Anh Giang, đây là…

Cô gái tên Ly lúc này bước đến trước mặt một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, kéo Vũ Minh đến gần định giới thiệu, nhưng cô lại quên mất rằng ngay cả tên hắn cô cũng chưa hỏi. Đúng lúc này Vũ Minh niềm nở bước tới, giới thiệu:

– Tôi tên, Trần Vũ Minh, hân hạnh làm quen với anh!

– Trần Vũ Minh, cái tên này thực sự nghe rất quen!

Người đàn ông tên Giang nghe thấy Vũ Minh giới thiệu như vậy liền nhíu mày suy nghĩ, anh ta cảm giác như đã nghe qua tên Vũ Minh ở đâu đó rồi, nhưng thực sự đúng là không thể nhớ ra.

Cô gái tên Ly cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên, bèn bước lên hỏi:

– Hai người chẳng lẽ trước đây đã từng biết nhau?

Người đàn ông tên Giang chỉ lắc đầu:

– Không phải, chỉ là anh cảm giác có chút ấn tượng về cái tên này mà thôi!

– Ra là vậy! À, anh Giang, em muốn giới thiệu với anh, đây là thầy đồng em mới mời về. Còn anh là Vũ Minh có đúng không? Quên mất chưa giới thiệu với anh, tôi tên Đào Huyền Ly, đây là anh Dương Minh Giang, là anh họ của tôi!

Vũ Minh nghe Đào Huyền Ly giới thiệu, chỉ mỉm cười một cái như có lệ. Ánh mắt lúc này vô thức lướt tới cô gái đứng cạnh Huyền Ly, chính là cô em gái của Đào Huyền Ly. Bất giác Đào Huyền Ly cũng bật thốt một cái:

– À, tôi cũng quên mất không giới thiệu cả cô ấy, cô ấy là Phan Yên Miên, là em họ của tôi!

Thấy vậy, Phan Yên Miên mím môi chua giọng nói:

– Chị Ly, chị giới thiệu cho hắn ta làm gì, đằng nào sau này cũng đâu có gặp!

Đào Huyền Ly liếc nhìn Phan Yên Miên kia lườm một cái, đang định nói gì thì Dương Minh Giang lại hắng giọng:

– Ba mươi phút trước mẹ em đã gọi cho anh, tình hình của bố em đã trở nên nguy kịch hơn rồi, gọi em phải về gấp, vì em không mang theo điện thoại nên mẹ em không thể gọi điện cho em được!

– Cái gì? Vậy anh còn dài dòng nãy giờ…

Đào Huyền Ly nghe thấy Dương Minh Giang nói bố mình xảy ra chuyện, thân mình liền bủn rủn, cất giọng trách cứ Dương Minh Giang. Rồi nhanh chóng leo lên chiếc Mercedes Ben tìm kiếm chiếc điện thoại của mình, Dương Minh Giang cũng vội vã leo lên xe, không quên kéo theo Phan Yên Miên, Vũ Minh thấy vậy cũng không khách khí, trực tiếp trèo vào xe tìm một chỗ ngồi êm ái tựa lưng muốn ngủ.

Chiếc xe rú ga nhè nhẹ, hất tung những đám bụi mù mịt trên con đường nhựa nhưng đầy cát mà phóng đi. Cũng may ở đây không có nhiều người vì nó chỉ là đường huyện, nếu là một con đường ở thành phố, đoán chắc Dương Minh Giang kia cũng không dám tùy tiện phóng xe như vậy.

Mệt mỏi ngủ thiếp đi, Vũ Minh nhanh chóng quên đi vô số những chuyện rắc rối mà hắn đã gặp phải trong một ngày này để nghỉ ngơi. Đối với hắn, mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu, lăn lội trong mỗi một thế giới, nếu muốn thành công sẽ tạo ra không ít kẻ thù, thậm chí không ít kẻ ganh ghét, chính vì vậy những rắc rối hôm nay mà hắn gặp phải, đối với người bình thường có lẽ nó sẽ ám ảnh họ một thời gian dài, nhưng đối với hắn nó chỉ như một thoáng chớp mắt, dễ dàng qua đi, chỉ mà một hạt cát nhỏ nhoi trong biển cát của sự rắc rối.

Khoảng hơn một tiếng ngủ thiếp đi, Vũ Minh cảm thấy khỏe khoắn không ít, hắn còn muốn ngủ thêm cơ, nhưng lại bị Phan Yên Miên nhí nhéo bên tai khiến hắn tỉnh giấc. Lúc này Vũ Minh mới dụi mắt nhìn qua lớp kính trong suốt của cảnh cửa xe, một khung cảnh quen thuộc mà hắn cảm giác đã khá lâu rồi mới được nhìn lại, nhưng cũng có cảm giác như nó chỉ vừa mới trải qua đây thôi.

Vào quãng đường của thành phố, Dương Minh Giang cũng không thể phóng xe bá đạo như lúc trước. Lúc này đang là giờ cao điểm, từng dòng người đổ xô về nhà sau giờ làm việc khiến giao thông bị tắc nghẽn. Chiếc Mercedes lại khá cồng kềnh so với những khung đường nhỏ ở Việt Nam, nhất là lại đông nghịt người khắp cả khoảng đường, khiến Dương Minh Giang phải bực mình vỗ tay đập vào vô lăng liên tục bấm còi để cho chiếc xe nhúc nhích thêm ở trên đường chút ít.

– Đen quá, gặp đúng giờ cao điểm rồi, kiểu này phải hai tiếng mới về đến nhà mất!

Thở hắt một hơi, Dương Minh Giang theo thói quen rút một điếu thuốc lá đưa lên miệng. Đào Huyền Ly liền nhanh tay giật lấy điếu thuốc, lườm một cái:

– Trong xe kín như vậy mà anh còn hút thuốc?

Dương Minh Giang hơi giật mình vì hành động bất ngờ đó, nhưng cũng ý thức được, liền vội gãi đầu cười gượng:

– Anh xin lỗi, tại theo thói quen nên vậy!

Bất chợt Phan Yên Miên reo lên.

-A, tan tầm, đường thông rồi kìa!

Chiếc xe lại tiếp tục chuyển bánh, trong xe tuy chỉ có bốn người nhưng cảm giác ồn ã như muốn nứt vỡ bởi những tiếng tranh cãi. Vũ Minh uể oải ngáp dài một cái, mặc kệ những người kia nói qua nói lại, hắn ngước nhìn quang cảnh thành phố như để tận hưởng.

– Mẹ!

– Huyền Ly, con… Con về rồi… À, hức hức…

Vừa mới bước vào đến cửa, Đào Huyền Ly đã phải sững sờ bởi ánh mắt đỏ hoe của mẹ mình. Trước đây cô thấy bà khóc rất nhiều, nhưng không lần nào đến mức như lần này, cảm giác có chuyện không ổn, cô vội gạt tay mẹ mình ra hấp tấp chạy đến một căn phòng ở góc trong xa. Đoán chắc đó là căn phòng mà ông Tiến hiện đang ở đó. Mấy người phía sau không ai bảo ai cũng vội vã bám theo. Riêng Vũ Minh thì vẫn chậm rãi thăm thú căn nhà.

Căn nhà là một chiếc biệt thự cỡ lớn, có hầm để xe rất rộng mà khi vào đây Vũ Minh đã nhìn qua, bên trên được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu hiện đại, có những căn phòng tiện nghi và đầy đủ, với những bóng đèn được sắp xếp nối tiếp trông rất đẹp mắt và khoa học, những cánh cửa sổ bằng kính trong suốt có thể nhìn ra khung cảnh nhộn nhịp của thành phố Hải Phòng ở phía xa.

Người sở hữu căn nhà này Vũ Minh đoán chắc nếu không phải là một người có chức tước thì cũng phải là một ông chủ của một công ti lớn, mặc dù nó chỉ là thuộc vào hàng biệt thự tầm trung thường thấy thôi, thế nhưng người có khả năng sở hữu được nó đã chứng tỏ là họ không hề nghèo khó một chút nào rồi. Thảo nào cái cô Đào Huyền Ly kia lại không tiếc tiền mà làm mấy cái trò vô bổ như vậy, bị lừa nhiều lần mà vẫn chưa tỉnh ra, xem ra cô ta còn phải mất tiền dài dài thì mới khôn lên được. Vũ Minh nghĩ vậy, cười một tiếng lắc lắc đầu.

Căn biệt thự này có khoảng bốn tầng lầu, một tầng để xe, còn tầng mà Vũ Minh đang đứng này trở lên thì dùng để ở, đây là tầng coi như thấp nhất trừ tầng để xe kia, như vậy cũng có thể coi như nó là tầng một, bởi tầng để xe kia không phải là tầng hầm, mà nó được xây bằng với mặt đất. Ông tiến đang ở căn phòng phía trong góc, nơi mà Vũ Minh cảm thấy ở đó có một luồng ám khí tụ tập nhiều. Cảm giác đã hiểu ra vấn đề một chút, Vũ Minh lại tiếp tục cẩn trọng điều tra.

Hắn để ý từ lúc bước vào, ngay cả trên ngưỡng cửa đều gắn những lá bùa màu vàng cỡ hai lòng bàn tay, và một cái kính hình bát quái. Mấy cái này đa phần đều là tập quán cổ xưa, nó được du nhập từ văn hóa Trung Quốc cổ đại thời kì lịch sử mà Việt Nam bị đô hộ, đều là những tay đạo sĩ bói quẻ mang sang, chứ người Việt cổ đâu có những thứ này.

Càng tiến vào gần căn phòng trong góc, ám khí tụ tập càng nặng, khiến Vũ Minh cũng không khỏi cảm thấy bất ổn. Theo như kinh nghiệm kiếp trước ở Đông Á Đại Lục, ám khí là một trong chín đại nguyên khí, thường tụ tập nhiều nhất ở những nơi oán khí trồng chất, u linh hoang vắng, ví như mộ địa hoặc động đen.

-Hức hức, bố làm sao vậy…. Hức…

– Vũ Minh…Vũ Minh!

Lúc này có một tiếng khóc lớn vọng ra từ căn phòng kia, là tiếng của Đào Huyền Ly, tiếng khóc như tuyệt vọng sợ hãi, như lâm vào đường cùng, như muốn lay động một ai đó xa cách muốn đi mà không thể giữ lại. Ám khí cũng ngày càng đậm hơn khiến Vũ Minh cũng không thể bình tĩnh được nữa. Bước chân hắn nhanh chóng rảo bước tiến tới căn phòng.

Ngay sau đó đập vào mắt hắn là một khung cảnh khiến bất cứ ai cũng phải nôn mửa.

Một con người, trước mắt hắn là một con người, hay là một con quái vật. Thứ đó, không ai khác chẳng lẽ lại là ông Tiến bố của Đào Huyền Ly.

Giữa căn phòng vây quanh là toàn bộ hơn mười người, ngoài Dương Minh Giang, Phan Yên Miên và Đào Huyền Ly, còn lại toàn là gương mặt trung niên đã lớn tuổi, thậm chí trong hàng ngũ đó còn có một nhà sư đang cầm tràng hạt không ngừng lẩm bẩm niệm ngữ.

Đào Huyền Ly đang khóc như chết đi sống lại, khiến Vũ Minh cảm thấy thương cảm đến lặng người, cô gục xuống bám víu vào một thứ mà đáng lẽ ra chúng ta nên gọi nó là quái vật thì đúng hơn. Một con người mà mắt bị lồi ra, vâng nó thực sự lồi ra đúng theo nghĩa đen. Khuôn mặt chằng chịt là những bó gân xanh nổi lên sắc nét như phim dị nhân, lưỡi không ngừng thập thò như muốn liếm chọn và nuốt chửng thứ gì đó, một con người cuồng loạn đang rít gào dưới hình dạng của một con Quỷ.

Phan Yên Miên lúc này cũng đang run lên sợ hãi, khác hẳn với bộ dạng hung dữ của cô ta lúc trước mà Vũ Minh từng chứng kiến. Bà mẹ của Đào Huyền Ly chứng kiến cảnh này thì cũng đã ngất xỉu từ lâu, trong phòng ai nấy đều tỏ vẻ hãi hùng, chắc chỉ còn duy nhất nhà sư kia là vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh mà thở dài. Ai nấy trong căn phòng này đều nhìn ông ta mà trông cậy, đối với họ, ông ta chính là người duy nhất có thể tin tưởng.

Nhà sư nhìn một lượt quanh căn phòng rồi lắc đầu nói:

– Bần tăng cho đến hôm nay cũng đã tận lực, xem như cũng đã hết cách, vị thí chủ này xem như quy tiên thì nên gửi vào bổn tự để tránh con yêu kia quấy nhiễu gia môn thì hơn!

Đào Huyền Ly lúc này thì lại lắc lắc đầu như không cam tâm, ánh mắt như một con thú tuyệt vọng dồn vào đường cùng, nhìn nhà sư mà kêu gào, rồi lại nhìn quanh cầu cứu mọi người giúp cái con người mà trông như quái vật kia, ai nấy đều lắc đầu. Cô vẫn kiên trì, cuối cùng ánh mắt đụng chạm ánh mắt Vũ Minh.

Phát hiện Vũ Minh so với nhà sư kia thì càng điềm tĩnh hơn, liền mừng rỡ nói:

– Vũ Minh, phải rồi Vũ Minh, anh nói anh có thể chữa cho bố tôi có phải không, anh mau làm đi, anh… anh!

Nói rồi lại nấc lên từng tiếng, mọi người ai nấy đều chán nản, người trước mắt mà Đào Huyền Ly nhờ cậy trông còn trẻ như vậy, đoán chắc không phải mười thì cũng là chín phần lừa đảo, trước nay Đào Huyền Ly cuồng si bị lừa gạt bao nhiêu lần không phải không ai không thấy, đoán chừng lần này họ lại nghĩ Vũ Minh là một trong những kẻ lừa đảo kia mà thôi.

Nhưng đáp lại coi thường của họ, Vũ Minh lại cất giọng khiến họ hoàn toàn bị sửng sốt:

– Tôi có thể cứu được ông ta!

Toàn bộ ai nấy đều thốt lên kinh ngạc, riêng Dương Minh Giang thì trực tiếp đi đến trước mặt Vũ Minh cất giọng nói:

– Nếu anh có thể cứu được chú Tiến, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!

Vũ Minh chỉ lắc lắc đầu một cái, hắn còn không muốn nhìn Dương Minh Giang, người dùng tiền để thuyết phục hắn, trước nay đều làm hắn không vừa ý. Ánh mắt nhìn Đào Huyền Ly rồi cất giọng hỏi:

– Có phải cô đã cho ông ấy uống thứ gì đúng không?

Đào Huyền Ly vội vã gật đầu:

– Đúng vậy, sau khi tôi vào đây thấy tình trạng bố tôi xấu đi, nên mới vội vã cho ông ấy dùng lá bùa kia!

– Ngu ngốc!

Vũ Minh vội quát lớn một tiếng, giọng như thét ra lửa vì tức giận:

– Cô có biết mình đang đối mặt phải thứ gì? Nó chính là một Mị Thể đấy cô có biết không?

Ma rồi đến Mị, Mị Thể chính là thứ khiến mọi tu luyện đạo nhân cấp thấp ở Đông Á Đại Lục đều phải kinh hãi mà thất sắc, con người sau khi chết đi chỉ còn lại hồn phách, nhưng hồn phách đó nếu có thể tu luyện được sẽ tiến cấp đến Hồn Thể, cao cấp hơn chính là Mị Thể, thứ mà có thể ám chết được cả Ma, hay còn gọi là Hồn Thể. Mị cướp hồn đoạt xác chỉ trong nháy mắt, nó điên loạn mà cũng mạnh mẽ, Mị Thể này so với Hồn Thể của Vũ Minh thì cao cấp hơn đến mấy lần, sợ rằng ngay cả xác của hắn nó cũng có thể cướp, điều khiến Vũ Minh cảm thấy sợ hãi nhất đó chính là trong điều kiện Địa Cầu như này cũng có thể sinh ra Mị Thể, vậy rốt cuộc Địa Cầu còn tồn tại thứ gì cao cấp hơn nữa không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.