– Hừ!
– Trần Vũ Minh, anh đừng tưởng là có vài đường võ quèn mà lại có thể hạch sách như vậy, tôi nói cho anh biết. Nếu không phải anh Bái có chút coi trọng anh thì tôi đã không nể mặt mà nói lời khách khí với anh rồi. Còn muốn lớn lối nói là ba việc, tôi nói cho anh biết dù có là trăm việc hay nghìn việc anh cũng phải làm. Thậm chí cho dù có phải bán mạng đi chăng nữa!
Thanh niên mặc vét tông màu đen tên Vĩ lúc này bộ mặt hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ lịch sự nhã nhặn trong bộ vét tông bây giờ lại biểu lộ đúng kiểu hành động của một tên xã hội đen. Đúng thật là giang hồ ngụy trang, Vũ Minh thầm cười lạnh một tiếng, nếu đã tuyệt tình như vậy thì hắn cũng không cần khách khí, hiện giờ chỉ xem thái độ của trung niên tên Bái kia thế nào, nếu là đồng nhất thái độ, vậy hắn sẽ lập tức ra tay.
Muốn hắn dưới trướng người khác, cun cút nghe theo lệnh không phải là phong cách của hắn. Mấy người này cũng suy nghĩ quá đơn giản rồi, muốn chỉ dùng chút tiền và một bữa ăn mà hắn phải bán mạng, suy nghĩ quả thật quá ngây thơ. Khẩu Glock-17 hắn đã đặt ở giữa bàn ăn, thậm chí còn gần trung niên tên Bái kia một chút, ông ta có thể dễ dàng lấy nó. Nhưng đối với Vũ Minh, khẩu súng đó lúc nào cũng trong tầm tay, hắn chỉ cần hơi vươn mình đã có thể nhanh hơn thân thủ trung nien tên Bái kia đến gấp vài lần.
Kỳ thật, hắn nếu muốn giết hai người này thì ngay cả súng cũng không cần đấy, bất quá có nó lại xử lý nhanh gọn hơn. Muốn giết người chỉ đơn giản một cái bóp cò, Vũ Minh chưa từng dùng súng, hắn cũng chưa từng ngắm bắn, nhưng điều đó không có nghĩa là mỗi một phát hắn bóp cò là không chuẩn xác. Có thể nói, nếu Vũ Minh sử dụng một khẩu súng thì hắn có thừa khả năng để làm một xạ thủ, cho dù hắn chưa từng bắn súng. Một điểm hắn dựa vào duy nhất để có thể tự tin như vậy, Hồn Thể.
Hồn thể không chỉ cố thể ngưng hồn dẻo dai có thể khiến tâm thần linh mẫn, mà nó còn có thể khiến ánh mắt cùng động tác thân thể tinh chuẩn hơn. Có thể nói, Hồn Thể là thứ duy nhất hắn dựa vào, Hồn Thể khiến hắn có thể nhìn điểm bắn xa hơn người thường một cách chuẩn xác, hay nói cách khác, hắn dùng súng để ngắm bắn với một khẩu súng ngắn bình thường, là đã có thể bắn ngang với một xạ thủ chuyên nghiệp bắn tỉa có ống ngắm. Không những vậy, cơ tay hắn cũng linh hoạt hơn người thường gấp nhiều lần, nhờ đã vận động qua Linh Thể Quyết, khiến cho từng milimet căn chuẩn đường đạn của hắn chính xác hơn. Điều này khiến cho một xạ thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm lâu năm có lẽ cũng phải gen tị với hắn đấy.
Hội tụ đủ các yếu tố từ xạ thủ cho đến tốc độ, có thể nói hắn muốn trung niên tên Bái này chết đến vạn lần trong một giây cũng được. Chưa tính là hắn thậm chí còn không cần dùng đến súng cũng có thể đơn giản giải quyết hai người trong một cái chớp mắt. Vậy cho nên, bề ngoài bây giờ là đang có hai người uy hiếp hắn, là do họ khống chế, nhưng kỳ thật mọi chuyện đều đã nằm trong sự tính toán của hắn, có thể nói hiện tại hắn đang nắm đằng chuôi chứ không phải họ.
Khi thanh niên tên Vĩ kia lên tiếng, kế hoạch như dự đoán của hắn đã được triển khai đúng một nửa như hắn suy xét. Hiện tại nếu trung niên tên Bái muốn gia tay, như vậy mọi tính toán của hắn đều chuẩn xác. Thậm chí hắn còn đã tính đến bước xử lý ra sao khi ra tay hạ thủ hai người này, rời khỏi đây phi tang hiện trường như thế nào đều đã có kế hoạch.
Bất quá hành động tiếp theo của trung niên tên Bái lại ngược lại với suy đoán của hắn, cười nhẹ một tiếng ông ta mới khẽ hắng giọng:
– Không cần phải khẩn trương như vậy, thế này đi, nếu anh hiện tại không muốn giúp tập đoàn Mãnh gia tôi, như vậy tôi cũng không ép. Chỉ là nếu cảm thấy mọi chuyện quá khó khăn, bất cứ lúc nào tập đoàn Mãnh gia chúng tôi cũng mở rộng cửa chào đón. Bữa cơm hôm nay như để gặp mặt quen biết, anh cũng không cần lo lắng. Khẩu súng này là cậu Vĩ tặng cho anh đúng không, hiện tại tôi còn cho anh thêm một lô đạn, súng không có đạn chỉ là đồ vô dụng!
Thanh niên mặc vét tông tên Vĩ thấy vậy lập tức lên tiếng:
– Anh Bái, tại sao lại tha cho anh ta dễ dàng như vậy, em đã tốn không ít tiền để bảo lãnh anh ta từ tay lão Mãng mặt phệ kia, bây giờ lại dễ dàng thả anh ta đi. Đây vốn không phải là phong cách làm việc của anh, một việc lỗ vốn như vậy anh cũng đồng ý?
Trung niên tên Bái chỉ khẽ nhàn nhạt nói một tiếng:
– Không cần cậu phải nói nhiều, mọi chuyện ý tôi đã quyết!
Vũ Minh cũng chỉ khẽ cười nhẹ, như vậy xem ra lại tốt, phong cách làm người của trung niên tên Bái này lại khiến hắn cảm thấy hứng thú. Mọi chuyện đã không rắc rối, như vậy hắn cũng không cần phải ra tay giết người. Hắn không phải là loại người ham mê đánh nhau, nhưng nếu là tình cảnh ép buộc, hắn cũng không ngại mà nhẫn tâm ra tay.
Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết Vũ Minh cũng thu lại thái độ lãnh đạm, cầm khẩu súng lên cất đi. Hai hộp đạn lớn được trung niên tên Bái lập tức đưa ra, hắn cũng không khách khí trực tiếp thu lại. Lúc này mới điềm đạm cất giọng:
– Lựa chọn của ông không sai lầm, sau này ông sẽ biết, ba việc mà tôi giúp ông xem ra là quá nhiều đấy! Tập đoàn Mãnh gia, tôi sẽ lưu ý kĩ!
Trực tiếp xoay người rời đi, bộ pháp khoan thai thoải mái khiến hắn trông bồng bềnh như một cao nhân trong phim võ hiệp. Làm cho trung niên tên Bái lập tức hoa mắt, càng khẳng định hơn lựa chọn của mình là không sai lầm.
Thanh niên mặc vét tông tên Vĩ lúc này vẫn không hỏi hậm hực, nhìn bóng dáng Vũ Minh đang từ tốn rời đi mà gặng hỏi:
– Anh Bái, dựa vào đâu mà anh lại lựa chọn như vậy?
– Cậu không thể được tôi cất nhắc, lâu như vậy cũng là do ánh mắt nhìn người! Cậu thử nghĩ xem, xông pha chốn giang hồ không chỉ đơn giản là nắm đấm, mà còn phải có tâm kế, còn phải có một thứ gọi là mắt nhìn người. Anh Bái này của cậu cũng không ngại mà chỉ cho cậu vài đường cơ bản!
– Anh Bái, em biết là như vậy, chỉ có điều em thực sự vẫn không hiểu. Tên Trần Vũ Minh này có gì nổi bật, thực lực cũng không đến mức mà anh phải kiêng kị, hắn cũng chỉ biết đánh võ, chúng ta cũng có thể thuê võ sư?
– Nếu chỉ đơn giản là vài đường võ, cậu nghĩ tôi có thể coi trọng hắn như vậy sao?
Thanh niên tên Vĩ vẫn kiên trì gặng hỏi.
– Vậy là dựa vào điểm nào?
Chậm rãi nhắm nghiền mắt, trung niên tên Bái từ tốn hỏi:
Khi hắn rời đi cậu nhìn thấy gì?
– Hắn đi rất chậm, còn không có ý đề phòng!
– Đi chậm, không đề phòng, vậy hắn không sợ chúng ta ra tay đánh lén giết hắn hay sao. Hơn nữa cái quan trọng nhất mà cậu không hề để ý ở đây. Đó chính là cước bộ của hắn, hãy cố nhớ lại xem cậu thấy hắn đi rất chậm rãi, nhưng tốc độ so ra còn nhanh hơn cậu đạp xe đạp cực tốc một chút. Cái này cậu nghĩ võ sư bình thường có thể làm được?
Ngừng lại một chút trung niên tên Bái lại tiếp tục nói:
– Cái thứ hai ở đây, là điểm quan trọng khiến tôi chú ý đến hắn khi ở cái chợ cóc An Dương, lý do mà tôi muốn cậu đi bảo lãnh cho hắn trong tay cái thằng Mãng vô dụng kia. Không phải chỉ là hắn biết đánh nhau, mà tôi còn thấy phong cách làm người của hắn. Thằng Bái này ra nhập giang hồ cũng đã được hơn ba mươi năm, tôi cũng không phải là có ít kinh nghiệm. Phong cách làm người, có thể phân ra làm ba loại, tiểu nhân, quân tử, một loại nữa tồn tại giữa hai loại người này mà không cách nào có thể đoán định. Loại người này không phải là đứng đầu một thế lực như lão Mãnh thì cũng thuộc hàng sát thủ.
– Cái tôi thấy ở hắn ta, không chỉ là thuộc loại người thứ ba, cái mà tôi thấy là khí lực của hắn không như người thường. Một võ sư bình thường cậu nghĩ với cái thể chất gầy yếu nhu nhược thế kia có thể quật ngã được ai? Thậm chí ngay cả đánh ra võ với cái thể lực như vậy cũng là tự đạp vào chân mình, không nói khi ở cái chợ cóc kia tôi nhìn ra hắn chỉ tung một đấm nhẹ nhàng đã có thể phế đi một cánh tay của một người, cậu nghĩ võ sư bình thường có thể làm được như hắn. Nếu thực sự mời được hắn, cậu thử nghĩ xem, không phải như vậy là ban chiến lược chúng ta có thêm một trợ thủ đắc lực hay sao. Vài cái đồng lẻ bảo lãnh cũng không so sánh được!
Thanh niên tên Vĩ lúc này mới lặng người tỏ vẻ thấu hiểu.
– Anh Bái, em biết rồi! Như vậy, nếu cứ để hắn đi chẳng phải là càng lãng phí hơn sao?
– Không lãng phí chút nào!
Trung niên tên Bái chỉ lắc nhẹ đầu cười, mệt mỏi nói tiếp:
– Mọi chuyện sau này cậu sẽ biết tại sao tôi lại lựa chọn như vậy. Bây giờ vẫn cần chú ý đến việc trước mắt!
Nghe trung niên tên Bái nói như vậy, thanh niên tên Vĩ cũng không khỏi giật mình:
– Phải rồi, còn chuyện chính, lô đất ở gần thị trấn An Dương chúng ta chiều nay cần phải giải quyết nhanh gọn, ngày mai lão Mãnh sẽ cho người xuống thi công. Không làm xong việc này e rằng cái bộ phận chiến lược của chúng ta sẽ bị giảm lương, cắt biên chế. Như vậy thế lực của ban chiến lược cũng bi thu gọn, không đấu được với mấy lão yêu quái kia. Chuyện với Trần Vũ Minh này làm em suýt nữa thì quên mất!
– Cắt biên chế, lão Mãnh định làm mạnh tay như vậy?
Trung niên tên Bái không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Thực ra tập đoàn Mãnh bang ông ta không phải như bề ngoài, là một thế lực chỉnh thể thống nhất. Mà Mãnh bang được cấu thành bởi nhiều ban ngành, nói là ban nghành nhưng kì thực đó là vẻ bề ngoài được gọi cho lịch sự, chứ thực chất mỗi ban nghành là một băng nhóm. Tập đoàn Mãnh gia cấu thành, thực tế chính là từ những băng nhóm hợp nhất. Mỗi băng nhóm tự động luân phiên công việc, bề ngoài để trốn tránh pháp luật, bên trong dùng để dễ dàng làm ăn phi pháp với vỏ bọc tập đoàn làm ăn chính đáng bên ngoài.
Sự việc cắt giảm biên chế như thanh niên tên Vĩ kia nói, như vậy có nghĩa là nếu ban chiến lược của trung niên tên Bái bị cắt giảm biên chế, tức là sẽ bị giảm số anh em trong ban, như vậy rất có khả năng bị các ban còn lại đông người hơn lấn lĩnh vực làm ăn, làm cho suy yếu.
Mãnh lão tổng cũng là một con cáo già tinh ranh, ông ta không bao giờ để bất cứ một ban ngành nào trở nên quá mạnh vượt tầm kiểm soát của ông ta. Có thể nói, Mãnh lão tổng như một ông chùm các băng nhóm biết kiềm chế và sử dụng các quân bài của mình một cách tốt nhất, lão ta biết cách khống chế sao cho mình luôn là người chơi chứ không phải là một quân bài.
Hiện tại trung niên tên Bái này mới có thời gian suy nghĩ, rất có thể lần cử ông ta đi thị trấn An Dương lần này, cũng là nước cờ của Mãnh lão tổng muốn loại bỏ bớt vây cánh của ông ta. Lúc này ông ta mới nhận ra có lẽ hơi muộn màng, việc giải quyết ổn thỏa bồi thường cho dân trong một thời gian ngắn là rất khó hoàn thành. Hơn nữa tập đoàn Mãnh gia bản chất là xã hội đen, rất ki bo, không đời nào Mãnh lão tổng chịu bỏ một số tiền lớn kếch xù ra để thỏa mãn dân bồi thường cả. Nói như vậy thì đã khó lại ngàn vạn lần khó, trung niên tên Bái cũng chỉ biết thở dài, xem ra thế lực của ông ta lại tiếp tục bị thu hẹp thêm một lần nữa.
– Vĩ, chiều nay chúng ta trở về Hải Phòng!
Cân nhắc một chút trung niên tên Bái lúc này mới bất đắc dĩ cất giọng nói. Thanh niên tên Vĩ lúc này lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn:
– Trở về Hải Phòng? Còn việc giải tỏa bồi thường thì sao?
– Hừm! Giải tỏa bồi thường, lão Mãnh rõ ràng là muốn chơi tôi, cậu còn nghĩ chúng ta có thể tiếp tục? Với số tiền ba tỉ đồng mà muốn giải tỏa một khu vực rộng mấy kilomet vuông, cậu nghĩ tôi là thần thánh mà ngày một ngày hai có thể giải quyết được chắc?
Thanh niên tên Vĩ vẫn không cam tâm muốn vớt vát.
– Chúng ta có thể giết gà dọa khỉ, xử vài tên cũng được?
Khẽ hừ lạnh một tiếng khinh thường, trung niên tên Bái gắt giọng:
-Cậu nghĩ đây là Hải Phòng à! có thể giết người bừa bãi như vậy?