Bách Luyện Thành Thần

Chương 50: Tự rước lấy nhục



– Thế nhưng tên kia là Bán Bộ Tiên Thiên, không phải huynh muốn chịu thiệt đấy chứ!

Dương Thái vội kêu lên.

Triệu Húc Dũng cũng gật gật đầu đồng ý:

– Đúng vậy a, La Chinh huynh, làm vậy không công bằng cho lắm!

Lục Kiêu nghe xong, liền muốn đứng dậy ngăn cản La Chinh. Hắn biết rõ thực lực của lão Ngô, là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên đỉnh phong. Nếu La Chinh thực sự động thủ, tuyệt đối sẽ chịu thiệt!

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, Mạnh Thường Quân đã vỗ vai rồi nhìn hắn lắc đầu, nói:

– Chuyện này cứ để hắn tự mình xử lý đi. Nếu đã cùng Đế Quân tác chiến, cũng nên tin tưởng vào năng lực của hắn.

– Thế nhưng…

Lục Kiêu còn muốn nói thêm.

Thấy vậy, Mạnh Thường Quân nhỏ giọng nói:

– Ta thấy La Chinh huynh tuyệt đối không phải Luyện Tủy Cảnh thông thường.

Mạnh Thường Quân chính là cao thủ Tiên Thiên Bí Cảnh, ánh mắt của hắn tất nhiên sẽ khác.

Nghe Mạnh Thường Quân nói vậy, Lục Kiêu cũng không ngăn cản nữa. Dù vậy trên mặt vẫn có chút nhăn nhó, lão Ngô này đúng là không cho hắn chút mặt mũi nào.

– Ha ha, tuy thực lực của tiểu tử nhà ngươi có kém một chút, thế nhưng ít ra lá gan vẫn còn. Các vị bằng hữu, dọn dẹp chút bàn ghế đi, cho bọn ta chút khoảng trống!

Lão Ngô lớn tiếng hô.

Có kịch hay để xem, từ trước tới nay đều không thể thiếu pháp đài.

Huống hồ gì trong tửu quán này, loại chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tiểu nhị liền vội vàng dịch chuyển bàn ghế, dọn ra một chỗ đất trống.

Lão Ngô đứng ở giữa khu đất trống, nắm tay nắm lại, giơ ngón cái ra chỉ chỉ xuống đất, mượn hơi rượu nói:

– Tiểu tử, tới đây!

La Chinh gật đầu, ánh mắt ôn hòa đột nhiên trở nên sắc bén lạ thường, phảng phất như có thể nhìn thấu bản tâm của bất kì người nào, không ai có thể ngụy trang dưới ánh mắt này!

Ngay khi phóng chân bước ra, khí thế toàn thân đều biến hóa kịch liệt.

Với linh hồn mạnh mẽ hơn người, hiển nhiên khí thế phát ra cũng cực kỳ cường đại.

Với mỗi bước bước ra, khí thế của La Chinh lại tăng thêm một phần. Sau khi bước được bảy bước, hắn như biến thành người khác, như Ma Thần bước ra từ Cửu U Địa Ngục. Khí phách cực kỳ, tản mát ra uy áp vô cùng kinh khủng!

Đây là La Chinh còn chưa rèn linh hồn để huyễn hóa thành Ý được. Nếu không, chỉ bằng vào cỗ uy áp này, cũng đủ để đả thương đại đa số những người có mặt tại nơi đây!

Cảm nhận được uy thế của La Chinh, hết thảy mọi người trong tửu quán sắc mặt đều ngưng trọng hẳn lên.

Ngay cả Mạnh Thường Quân cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Ở Thanh Thiên Thai, hắn từng thấy cảnh La Chinh đối đầu với Thanh Sơn. Động tác cực kỳ khéo léo, thủ pháp rất lão luyện. Toàn bộ quá trình công kích và chế ngự đều như nước chảy mây trôi, lưu loát vô cùng. Thực lực chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.

Thế nhưng khi cảm nhận được cỗ khí thế này, dù là cao thủ Tiên Thiên Bí Cảnh như hắn cũng cảm thấy áp lực, khiến trong nội tâm hắn cảm nhận được một tia uy hiếp!

“Tiểu tử này là Luyện Tủy Cảnh hẳn không giả, hắn đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn?”

Giờ phút này, kẻ lúng túng nhất chính là lão Ngô. Dù sao uy thế mà mọi người cảm nhận được chỉ là dư uy tiêu tán ra mà thôi.

Lão bị uy áp của La Chinh chính diện áp chế, cảm giác như bước chân vào vũng bùn, không khí xung quanh tựa hồ như đọng lại.

Trong lòng âm thầm kêu khổ, lão biết rõ đệ tử từ Thanh Vân Tông đi ra không có kẻ nào kém cỏi. Thế nhưng, tên trước mắt này mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh a!

“Con chim non Luyện Tủy Cảnh này dường như quá mức mạnh mẽ rồi. Có lẽ là tu luyện công pháp gia tăng khí thế? Nói không chừng thực lực của hắn rất tầm thường thì sao?”

Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên. Ngay sau đó lão Ngô khẽ cắn môi, quyết định thể hiện ra thứ mà hắn am hiểu nhất, lực lượng.

Bất luận ngươi tu luyện công pháp gì, lực lượng đều gắn liền với cảnh giới.

Mỗi khi vượt qua một cảnh giới, tạp chất lại càng ít đi, thân thể càng thêm tinh thuần hơn, lực lượng cũng theo đó mà lớn mạnh hơn.

Lực lượng của Bán Bộ Tiên Thiên hiển nhiên sẽ cường đại hơn Luyện Tủy Cảnh, đây là quy luật thép từ trước đến nay.

Huống hồ, lão tu luyện Cự Viên Thiết Quyền, có thể đem lực lượng của bản thân gia tăng gấp hai lần. Hơn nữa, sức mạnh của lão còn mạnh hơn những người đồng cấp.

Vì thế lão liền ra quyền trước, huy động lực lượng toàn thân hung hăng đánh tới La Chinh.

Phốc!

Thanh âm trầm muộn vang lên.

Nghênh đón quyền của lão Ngô là một chưởng của La Chinh. Hay nói đúng hơn, La Chinh dùng bàn tay chặn lại công kích của lão, sau đó gắt gao nắm chặt lấy nắm đấm kia.

Một quyền này mới đi được một nửa liền không thể đánh tới nữa. La Chinh vậy mà khóa cứng lại quả đấm của lão!

Lão Ngô vận sức đẩy tay về phía trước cũng chẳng có chút di động gì. Muốn rút tay lại cũng không thể rút được.

Trên trán lão chợt có mồ hôi chảy ra, từ cổ đến mặt cũng bừng đỏ hẳn lên. Hiện lão đang mắc trong thế tiến thoái lưỡng nan.

Lão biết lão đã ném đi cái mặt già này rồi!

Một màn thần kỳ này cũng làm cho cả tửu quán ngây người.

Với tư cách chiến hữu, bọn hắn biết rất rõ thực lực của lão Ngô.

Vậy mà một quyền của lão lại bị một tiểu tử Luyện Tủy Cảnh dùng một tay bắt lấy.

Muốn làm được điều này không hề đơn giản một chút nào. Dù là Bán Bộ Tiên Thiên như Lục Kiêu cũng không thể làm được. Điều này nói lên thực lực của La Chinh đã vượt xa lão Ngô.

Sự thật đúng là như vậy. La Chinh đã thức tỉnh được bốn mảnh long lân, về mặt sức mạnh, cơ hồ có thể sánh với cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh!

Sau khi tình huống quỷ dị này giằng co được vài hơi thở, La Chinh thở mạnh ra một hơi, tay dùng sức vung lên, đẩy mạnh lão Ngô lui về phía sau.

Lão Ngô cũng cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ từ cánh tay truyền tới. Cả người lão bị chấn bay ra ngoài. Liên tiếp đ-ng phải bảy, tám chiếc bàn, rồi đâm vào một tủ gỗ khiến nó nát vụn. Đến khi đập mạnh vào vách tường phía sau mới ngừng lại được.

Cả tửu quán nhất thời đều chết lặng.

Đế Quân và đệ tử Thanh Vân Tông tranh đấu với nhau không phải là lần một lần hai.

Đệ tử Thanh Vân Tông tuy ưu tú, nhưng Đế Quân đều là người ngày ngày tịch luyện trong máu tươi, năng lực thực chiến tốt hơn rất nhiều. Nhiều lần đối đầu với đệ tử Thanh Vân Tông cũng không thua kém bao nhiêu.

Hôm nay lại bị một hậu bối Luyện Tủy Cảnh hạ nhục.

Mặt mày đám binh sĩ này đều có chút không được tốt.

Nếu là thường ngày, chỉ sợ toàn bộ tửu quán đã sớm hỗn loạn đứng lên giao chiến rồi.

Nhưng hôm nay mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, chuyện này vốn do lão Ngô gây sự trước, hơn nữa còn chọn một hậu bối Luyện Tủy Cảnh làm đối thủ.

Đám quân lính Đế Quân này tuy có chút thô thiển, thế nhưng dù sao cũng là quân nhân, đạo lý tối thiểu vẫn có. Hôm nay lão Ngô xem như đã toàn bại, hoàn toàn tự mình rước nhục, không thể trách tiểu tử Luyện Tủy Cảnh kia được.

Lục Kiêu vào lúc này có chút xấu hổ.

Một mặt La Chinh được hắn mời gia nhập vào Thanh Lam Đội, hiển nhiên hắn không muốn lão Ngô chặn ngang một gậy, khiến La Chinh khó xử. Mặt khác biểu hiện của La Chinh thực sự quá mức kinh người, hoàn toàn đạp đi mặt mũi của lão Ngô. Mà dù sao hắn và lão Ngô đều cùng là Đế Quân, đều là chiến hữu trên thương trường.

Nhìn lão Ngô nằm trên mặt đất, trong lòng Lục Kiêu chợt sinh ra một tia oán hận. Mới uống vào hai chén rượu liền không biết trời cao đất dày. Thanh Vân Tông là thánh địa của võ đạo, ngọa hổ tàng long nhiều như mây. Lần này chính ngươi tự rước lấy nhục, ta còn có biện pháp gì?

Hắn cũng chỉ có thể ba phải:

– Được rồi, hôm nay luận bàn dừng ở đây thôi. Ngày mai còn phải làm nhiệm vụ, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi…

Đây dù gì cũng là một bậc thang.

Từ dưới đất lồm cồm bò dậy, lão Ngô tay chân run rẩy. Trông khí sắc có vẻ như không có thương thế gì. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây là hẳn do đối thủ nương tay. Nếu không, chỉ bằng vào thực lực kia, liền có thể trực tiếp đánh trọng thương lão Ngô rồi.

Dù sao lão Ngô cũng là quân nhân, tuy rất ít khi nói đạo lý, nhưng cũng là người quang minh lỗi lạc. Sau khi bị một chiêu đánh ngã, lại đi tới La Chinh chắp tay nói:

– Tiểu tử Thanh Vân Tông ngươi, lực lượng quả nhiên bá đạo. Đúng là có bản lĩnh. Lão Ngô ta xem như đã phục. Việc ngày hôm này là do ta không đúng.

Dứt lời, lão liền chắp tay với mọi người xung quanh nói:

– Bêu xấu, thực sự bêu xấu rồi!

Sau đó mới ngẩng đầu rời đi.

Đi ra khỏi tửu quán, Lục Kiêu mới giải thích cho bốn người biết vì sao lão Ngô lại oán hận đệ tử Thanh Vân Tông đến vậy.

Thì ra trước đây, lão Ngô có lĩnh suất một tiểu đội tên Thanh Hà Đội đi chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy trong tiểu đội còn có vài đệ tử Thanh Vân Tông.

Trong quá trình thi hành nhiệm vụ bị Đao Trùng vây khốn, mấy đệ tử Thanh Vân Tông kia bằng vào thực lực của mình, đột phá vòng vây thoát ra ngoài. Thế nhưng lại bỏ rơi tiểu đội vào bên trong. Cuối cùng, Thanh Hà Đội dựa vào nghị lực thoát khỏi vòng vây, tuy vậy, có hơn mấy chục binh sĩ đã hy sinh.

Những binh sĩ kia đều là thuộc hạ vào sinh ra tử với lão Ngô. Nếu như mấy đệ tử Thanh Vân Tông kia không bỏ rơi Thanh Hà Đội. Tiểu đội này đã không phải hy sinh nhiều binh sĩ tốt như vậy.

– Nhìn huynh đệ vào sinh ra tử với mình bị Đao Trùng gặm nhấm không còn một mảnh giáp ở ngay trước mắt. Loại cảm giác này cực kỳ thống khổ.

Lục Kiêu lắc đầu nói.

La Chinh gật gật đầu:

– Ta có thể hiểu, lão Ngô này trọng tình trọng nghĩa như vậy, hẳn không phải người xấu.

– La Chinh huynh có thể hiểu được là tốt rồi!

Lục Kiêu cười nói:

– Thời gian cũng không còn sớm nữa. Hiện tại Trùng Triều loạn lên bốn phía. Ngày mai chắc chắn sẽ có nhiệm vụ, để ta an bài bốn người chỗ nghỉ ngơi trước.

Đêm đến, có một chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ khác đáp xuống Long Thành.

Sau khi cửa Phi Thiên Liễn mở ra, các đệ tử Thanh Vân Tông liền nối đuôi nhau bước ra.

Mà một trong những người cuối cùng đi ra, chính là Tào Lôi.

Phía sau Tào Lôi còn có hai thanh niên dáng người gầy nhỏ, sắc mặt âm trầm.

Hai thanh niên này, một người da cực kỳ trắng, trắng của bệnh tật, trắng đến mức nhìn không thấy có chút huyết sắc nào. Người kia thì có làn da ngăm đen, cứ như bôi một lớp than lên da vậy. Khí thế của cả hai đều được nội liễm đến cực độ, thế nhưng khí tức sắc bén như có nhưng không cũng đã nói lên rằng, bọn họ chính là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh.

– Hai vị đại ca, chúng ta đã đến rồi!

Tào Lôi cực kì khách khí nói.

– Vì một tên tiểu tử Luyện Tủy Cảnh, lại để cho bọn ta phải đi xa như vậy. Mẹ nó, thật là biết kiếm chuyện mà!

Người có làn da trắng không vui nói.

Tào Lôi cười cười:

– Làm việc cho Tam công tử, chung quy vẫn có lời a. Chỉnh đốn tiểu tử kia coi như là tiện tay mà thôi, cứ xem là chúng ta đang đi du ngoạn vậy.

Thanh niên da đen ngăm “hừ” lạnh nói:

– Nói nhảm! Nếu không phải là Tam công tử nói, ngươi nghĩ rằng Hắc Bạch Song Sát bọn ta sẽ cùng ngươi tới cái Long Thành chim không thèm ỉa này sao? Ngươi chắc tiểu tử gọi là La Chinh đang ở Long Thành chứ?

Tào Lôi gật gật đầu nói:

– Điều này ta có thể khẳng định.

– Vậy mau gọi hắn ra đây, để ta một chưởng đánh chết chẳng phải là xong hay sao? Sau đó bọn ta liền ngồi Phi Thiên Liễn trở về!

Hai người thanh niên một đen một trắng đồng thời nói.

Nghe được lời hai người này nói, Tào Lôi chợt có chút nhức đầu. Hai người này, một là Bạch Sát, một là Hắc Sát, hợp cả hai lại chính là Hắc Bạch Song Sát.

Thực lực của hai người này cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ là, cả hai quá mức hung hăng càn quấy, chỉ cần đối đáp không tốt liền ra tay giết người.

Nghĩ đến lời hứa hẹn của Tam công tử, Tào Lôi bèn kìm nén bất mãn trong lòng, mở miệng giải thích:

– Long Thành vốn nằm trong phạm vi mà Đế Quân quản, các người giết người lung tung như vậy, nghĩ rằng có thể toàn thây trở về sao?

– Vậy giờ phải làm sao? Không lẽ chờ đến khi tiểu tử kia ra khỏi thành sao?

Bạch Sát mặt âm trầm nói.

– Tiểu tử kia nếu đã chịu đến Long Thành, nhất định sẽ ra khỏi thành để săn giết Đao Trùng. Cơ hội vẫn còn nhiều. Chỉ là, muốn giết hắn cũng có rất nhiều cách, đôi khi cũng chẳng cần chúng ta phải động thủ!

Sau khi nói xong, trên mặt Tào Lôi chợt hiện lên một nụ cười âm hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.