Tới chập tối, Mạnh Khánh Lâm đưa hạt giống Thần Tiên Tu tới, là một vốc hạt giống giống với hạt lúa, hạt nào cũng bóng mẩy.
Hắn dặn dò vài câu, kỳ hạn là một tháng, ai trồng được người đó sẽ là người chiến thắng, nếu đều trồng được thì sẽ xem tỉ lệ sống sót, số lượng hạt giống của hai ngươi là như nhau, không hơn không kém, không ai được phép giở trò.
Trước khi về Mạnh Khánh Lâm vỗ vai Sở Ly:
– Sở Ly, lần so tài này đừng quá để tâm.
Sở Ly đưa mắt nhìn hắn.
Mạnh Khánh Lâm lại nói:
– Đây chỉ là hư danh thôi, muốn có thành tích thì không thể để thành tích gò bó, làm nghề này của chúng ta cần phải tĩnh tâm, không tĩnh tâm thì không thể tiến xa được.
Sở Ly mỉm cười:
– Đa tạ Mạnh Lão.
Những lời này đều là những lời từ đáy lòng, hắn quả là không coi mình là người ngoài.
– Sở Ly, ngươi có thiên phú, bây giờ quan trọng nhất là có thể bình tâm chứ không phải đi tranh đoạt danh lợi, nghiên cứu hoa cỏ không thể tranh giành thành tích nhất thời, đua theo thành tích chính là nông nổi, đừng giống như Cố Lập Đồng!
– Mạnh Lão, ta vẫn còn trẻ, cũng hiếu thắng, cũng thích tiếng tăm.
Sở Ly cười nói.
Mãnh Lão lắc đầu:
– Cố Lập Đồng là kẻ thích danh lợi từ trong xương tủy, tranh đoạt danh lợi sẽ kích phát sức mạnh của hắn, ngươi không giống hắn, vì thế không thể đi theo đường của hắn.
Sở Ly chắp tay trịnh trọng nói với Mãnh Lão:
– Đa tạ Mạnh Lão.
Bản chất của hắn không khác gì với Cố Lập Đồng, đều xem mình là trên hết, chỉ có điều trải qua hai kiếp người, có thể khống chế không để lộ ra ngoài mà thôi.
Cố Lập Đồng theo đuổi danh lợi, mình theo đuổi quyền thế, danh lợi tạm thời gác sang một bên.
Mạnh Khánh Lâm vỗ vai hắn, rồi quay người bước đi.
Sở Ly tiễn tới bên hồ, sau khi quay về liền cầm nắm hạt giống, lặng lẽ cảm nhận sức sống của chúng, một nửa sức sống dạt dào, một nửa yếu ớt. Hắn ngồi giữa vườn Nguyệt Quang lan, dùng khí tức bồi dưỡng những hạt giống này, đợi chúng đều căng tràn sức sống rồi mới rắc xuống đất, lấp một lớp bùn mỏng lên trên, dùng tay nhấn xuống đất, cách lớp bùn mỏng hắn vẫn cảm nhận được hạt giống, lúc này hắn mới thở phào, đột nhiên hắn phát hiện ra rằng thực ra bùn đất cũng không thể cách ly mối liên hệ của hắn với hoa cỏ.
Hắn thử lại, trong vòng mười mét hắn có thể mượn đất để tạo liên kết với hạt giống, hắn thử không dùng tay, dùng chân để trao đổi linh khí, cũng không có gì khác biệt, thực ra dù là bộ phận nào cũng vậy, hắn nằm xuống cũng có thể dùng lưng trao đổi linh khí với đất.
Hắn thử đi thử lại nhiều lần, các hoa cỏ khác cũng tương tự, trong vòng mười mét không cần tiếp xúc cũng có thể mượn đất để truyền linh khí.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng buông lơi, ánh sao mờ ảo.
Trong vườn hoa Nguyệt Quang lan.
Sở Ly cùng Lý Việt ngồi bên bàn đá uống trà, chiếc lò đất đỏ bên cạnh sôi sùng sục, nổi khói trắng, hương thơm thoang thoảng bay ra.
Không thắp đèn lồng, nhưng cũng không cản trở tầm mắt.
Xung quanh có ánh trăng, ba cây Nguyệt Quang lan phát ra ánh sáng trong trẻo, kèm theo Tuyết Lan ở xung quanh, ánh sáng trong vườn hoa rất dịu nhẹ, mờ ảo như trong mơ.
Đột nhiên vọng đến tiếng bước chân, Tiêu Kỳ và Tô Như uyển chuyển bước tới, bước chân nhẹ nhàng như lướt nhẹ trên mây, vô cùng duyên dáng, thướt tha.
Lý Việt đứng bật dậy, hai nàng đều mặc xiêm y màu trắng, giống như vốn dĩ đã đứng sẵn ở đó, ẩn nấp trong màn đêm, đột nhiên một luồng sáng chiếu rọi mới xuất hiện trong tầm mắt.
Sở Ly đứng dậy chào hỏi.
Trên người Tiêu Kỳ có tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một tiên tử không dính chút bụi trần, nàng nhẹ nhàng xua tay:
– Ngồi xuống đi.
Lý Việt cung kính bày ra hai tấm nệm thêu mời hai nàng ngồi xuống, sợ rằng ngồi ghế đá sẽ lạnh, thể hiện sự tỉ mỉ, tinh tế của hắn.
Tô Như xách một chiếc hộp nhỏ, mở ra lấy ra một bộ đồ trà, tất cả đều được làm bằng dương chi bạch ngọc.
Ngón tay ngọc ngà thon thả của nàng xen kẽ tỏa sáng cùng bộ đồ trà dương chi bạch ngọc, đẹp đến mức rung động lòng người.
Nàng nho nhã tráng lại ấm và chén, rót trà đưa cho Tiêu Kỳ, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Ly:
– Sở Ly, tối nay thực sự sẽ nở hoa chứ?
Sở Ly gật đầu:
– Có thể.
– Nếu như sai, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Tô Như liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
– Tổng quản yên tâm, tối nay sẽ nở hoa, qua đêm nay nó sẽ hóa thành bùn đất.
– Vậy thì tốt…
Tô Như khẽ gật đầu, nói:
– Có dám chắc trồng được Thần Tiên Tu không?
– Không vấn đề.
– Hừm, ngươi khẩu khí cũng không nhỏ!
Tô Như đưa mắt liếc nhìn hắn, thật bó tay! Nói thế nào đi nữa thì cũng nên giữ lại ba phần chứ?
Đồng ý ngay như vậy, lẽ nào không sợ sẽ có sơ suất sao?
Sở Ly nói:
– Thần Tiên Tu thực ra đã nảy mầm, hai ngày nữa sẽ mọc khỏi mặt đất.
– Ồ…?
Tô Như ngạc nhiên:
– Nhanh vậy ư? Thứ này đâu dễ nảy mầm như vậy.
Sở Ly mỉm cười không nói gì.
Chúng cần có đủ linh khí mới có thể nảy mầm, vì thế yêu cầu môi trường rất cao, để mặc nó tự sinh tự diệt, không biết hấp thu bao nhiêu năm mới có thể nảy mầm, chưa kịp nảy mầm đã thối rồi.
– Nói như vậy là có thể thắng Cố Lập Đồng?
Tô Như nói.
Sở Ly cười đáp:
– Không vấn đề.
– Ta thực sự muốn xem ngươi thua thì sẽ thế nào.
Tô Như khẽ nói.
– Cố Lập Đồng cũng không phải tay vừa, ngươi cẩn thận chút!
Sở Ly nói:
– Chỉ cần hắn không giở trò thì thua chắc!
Tô Như bĩu môi liếc mắt nhìn hắn.
Lý Việt liên tục đưa mắt ra hiệu cho hắn nói năng chú ý một chút, không thể đắc tội Tô tổng quản.
Truyện được. dịch trực t.iếp tại iREAD..
Tiêu Kỳ lặng lẽ uống trà, không nói lời nào.
Sở Ly đột nhiên chỉ vào một bông Đàm Mộng hoa to chừng ngón cái:
– Bắt đầu rồi!
Đàm Mộng hoa sinh trưởng rất nhanh, một tháng đã to bằng ngón cái, đầu cành mọc hai nụ hoa, kì lạ nhất là không có lá, chỉ trơ trụi cành và nụ hoa.
Sở Ly vừa dứt lời, nụ hoa khẽ run rẩy, từ từ nở ra một kẽ nhỏ, Tiêu Kỳ và Tô Như đều rất ngạc nhiên.
Nụ hoa nhanh chóng nở bung với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mười phút sau, hoa nở hết, cánh hoa trắng như tuyết không một tì về, giống như đang phát sáng.
Tô Như khẽ lẩm bẩm:
– Đẹp quá…
Sở Ly đọc qua giới thiệu về Đàm Mộng hoa, lần đầu tận mắt nhìn thấy Đàm Mộng hoa nở, đẹp không thể diễn tả bằng lời, hắn bất giác thấy xúc động.
Một canh giờ sau, hoa bắt đầu đổi màu, nhuốm lên một lớp hồng phấn, lại một canh giờ nữa trôi qua, là màu đỏ rực rỡ, cứ mỗi canh giờ trôi qua lại đổi màu một lần. Tới cuối cùng, biến về lại không màu, giống như hai bông hoa mẫu đơn dùng băng điêu khắc, ánh sáng thoáng ẩn thoáng hiện.
Sở Ly đưa tay ra ngắt, dứt khoát hái hai bông hoa xuống.
Tiêu Kỳ, Tô Như và Lý Việt đều nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly đặt hai bông hoa vào trong hộp ngọc, nhẹ nhàng đóng lại, thở phào một hơi, thấy cành hoa lập tức khô héo.
Cả ba người lúc này mới sực tỉnh, Đàm Mộng hoa hình như có sức mạnh kỳ lạ khiến người ta yêu thích, nâng niu không cần lý do.
– Tiểu thư, xong rồi.
Sở Ly đẩy hộp ngọc tới trước mặt Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ nhìn hộp ngọc khẽ gật đàu.
Tô Như hỏi:
– Tiểu thư không cần thử công hiệu thuốc sao?
– Ừ, phải thử một chút.
Tiêu Kỳ gật đầu.
– Để nô tỳ!
Tô Như hồi hộp muốn thử.
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng, Tô Như mỉm cười lấy lòng.
Sở Ly nói:
– Nếu như không sai, một bông hoa có thể giữ nhan sắc sáu mươi năm, hai bông hoa có thể giữ nhan sắc chín mươi năm, đáng tiếc không có hạt giống.
– Vẫn còn một hạt.
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát:
– Tô Như ngươi đi lấy đi.
– Vâng!
Tô Như hào hứng trả lời, đứng dậy lướt đi.
Không bao lâu sau, nàng lại nhẹ nhàng như mây bước tới, tay cầm một chiếc hộp nhỏ, hai tay dâng lên cho Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ mở ra, đẩy tới trước mặt Sở Ly.
Sở Ly lấy hạt giống đó ra, nhíu mày lại.
– Sao vậy?
Tiêu Kỳ hỏi.
Sở Ly lắc đầu nói:
– Hạt giống này đã chết rồi.
– Chết rồi!
Lý Việt ngạc nhiên:
– Không trồng được nữa sao?
Sở Ly chậm rãi gật đầu, nhìn Tư Kỳ ái ngại:
– Đã không còn chút sức sống nào nữa, tiểu thư, xin tha lỗi cho ta không có cách nào cả!
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười:
– Vậy thì thôi, Sở Ly, việc này không được truyền ra ngoài, cũng không thể vì việc này mà thăng phẩm cho ngươi!
– Vâng!
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt hiếu kỳ nhìn Tiêu Kỳ.
Tô Như khẽ cười:
– Sở Ly, ngươi không giận ư?
Sở Ly mỉm cười:
– Ta vốn là thị vệ Hoa viên, những việc này vốn nên làm.
– Ngươi biết điều vậy là tốt.
Tô Như cười rạng rỡ:
– Yên tâm đi, tiểu thư không bạc đãi ngươi đâu!
Sở Ly nói:
– Được tiểu thư trọng dụng, ta đã rất cảm kích rồi.
Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Tiểu thư chuẩn bị mở một khu linh địa ở Đông Hoa viên, việc này giao cho ngươi làm!
– Linh địa?
Sở Ly ngạc nhiên.
Đất ở Hoa viên không giống với những Hoa viên khác, là linh thổ dùng giá cao chót vót đề kiếm về.
Nghe nói cách tạo ra linh thổ đã thất truyền, chỉ có hoàng thất còn lưu lại, nhưng không truyền ra ngoài.
Sách trong Tàng Thư lâu cũng không có phương pháp hoàn chỉnh, Sở Ly so sánh hàng chục cuốn sách với nhau, thấu hiểu lý lẽ mới tìm ra được phương pháp làm ra linh thổ.
Hắn từng nói với Tô Như rằng mình tìm ra cách tạo ra linh thổ, Tô Như khi đó không chú tâm cho lắm, không ngờ thực sự để bụng, và cho là thật.
Linh thổ có thể nói là tấc đất tấc vàng, thậm chí quý hơn vàng.
Người bình thường cho dù biết cách tạo ra linh thổ cũng không có tác dụng gì, cần có linh thảo và đất mùn trộn lại với nhau, những linh thảo này không phải gia tộc và thế lực giàu có bình thường có thể chấp nhận được.
Tiêu Kỳ khẽ hỏi:
– Ngươi không làm được ư?
Sở Ly đáp:
– Tiểu thư thật quyết đoán!
– Khu linh địa này không thể quá lớn.
Tiêu Kỳ nói:
– Thử trồng một số linh thảo hiếm có.
Sở Ly chắp tay nói:
– Ta sẽ không để tiểu thư thất vọng!
Có linh địa, hắn sẽ không cần tới Dược Viên nữa, có bảo địa tu luyện của riêng mình thì có thể yên ổn tu luyện.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
– Theo lẽ thường, nên tìm một người có kinh nghiệm giúp ngươi, nhưng…
– Tiểu thư, một mình ta là được, tạm thời thử vậy!
Sở Ly nói.
– Vậy thì tốt.
Tiêu Kỳ gật đầu, đứng dậy:
– Đêm khuya rồi, các ngươi nghỉ sớm đi.
Tô Như cầm hộp ngọc:
– Sở Ly, mấy ngày này ngươi an phận một chút, đừng gây sự nữa!
– …Ta sẽ nhận thua với Cố Lập Đồng.
Sở Ly nói.
Tiêu Kỳ nhìn hắn một lát mới quay lưng bước đi.
Tô Như bĩu môi khẽ cười, liếc mắt nhìn hắn, xua tay ra hiệu không cần tiễn rồi mới uyển chuyển ra về.
Lý Việt trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Sở Ly, Sở Ly ra chiều ngẫm nghĩ.
– Đệ thực sự sẽ nhận thua?
Lý Việt hỏi.
Sở Ly gật đầu.
– Tại sao chứ?
Lý Việt hậm hực:
– Nhìn bộ mặt Cố Lập Đồng thật khó chịu, chỉ muốn tát cho một cái!
Sở Ly nói:
– Việc nhỏ không nhẫn nhịn sẽ loạn đại mưu, được rồi, huynh cũng giữ mồm giữ miệng không được nói ra đấy!
Lý Việt dần hiểu ra một chút:
– Tiểu thư muốn bí mật xây đựng Dược Viên?
– Ngươi biết là được!
Sở Ly quay lưng rời khỏi vườn hoa.