Bạch Bào Tổng Quản

Chương 47: Xuất quan



Mười cây gậy gỗ trong một ngày đều gãy hết. Mười cây gậy có cây cứng chắc, có cây mềm, tất cả đều không thoát khỏi số phận gãy nát.

Tuyết Lăng mệt mỏi rã rời, khi nấu cơm tay vẫn còn run rẩy, khi bưng cơm lên, bát đũa như thể sẽ rơi vỡ bất cứ lúc nào, rót rượu cho hắn cũng thấy đuối sức.

Sở Ly tinh thần sảng khoái, tu luyện một ngày bằng cả ba ngày, xem ra tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công cần có ngoại lực hỗ trợ. Trong đó có một điểm khó chính là duy trì tâm cảnh.

Khi bị đánh có thể chuyên tâm chú ý cảm giác của cơ bắp, tâm cảnh chìm đắm trong kinh Phật mới có thể thực sự tu luyện, tâm cảnh không ổn định thì chỉ có thể làm hỏng chuyện. Luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công không cho phép có tâm khí không thuận, nếu sinh ra tâm hỏa, công lực sẽ không thuần, càng luyện càng hỏng.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Sở Ly ăn cơm xong liền đi dạo trong tiểu đình, hắn dặn dò Tuyết Lăng kiếm lấy một ít gậy gỗ, tới bãi luyện võ để lấy gậy gỗ rắn chắc hơn, đừng hơi một tí là phải đổi gậy.

Tuyết Lăng rầu rĩ nhìn hắn:

– Công tử, tay của ta không còn chút sức lực nào nữa rồi!

Sở Ly nhìn đôi bàn tay nàng ta, Tuyết Lăng chìa tay ra, trắng ngần không tì vết, mịn màng, sạch sẽ, đó là một đôi tay ngọc ngà rất đẹp, không hề nhìn ra vết tích từng làm việc nặng.

Sở Ly chắp thẳng đứng hai bàn tay, ra hiệu Tuyết Lăng đặt tay nàng ta vào. Tuyết Lăng do dự nhìn hắn, sau đó chạm tay mình vào.

Lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, nàng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng ào ạt bao phủ hai tay mình, truyền từ cổ tay, cánh tay, bắp tay, vai, tới ngực rồi lan xuống dưới, tới tận lòng bàn chân, toàn thân được hơi nóng thẩm thấu, rất thoải mái, dễ chịu.

Sở Ly thu hai bàn tay lại:

– Cảm thấy thế nào?

Tuyết Lăng kinh ngạc vung tay:

– Đây là võ công gì vậy?

Nàng chỉ thấy mình giống như đang tắm nước nóng, toàn thân mệt mỏi tan biến, cảm giác đau nhức trong cơ cũng biến mất, sức lực lại dồi dào.

– Kim Cang Độ Ách Thần Công.

Sở Ly nói.

– Cần nữa không?

– Thần kỳ thật!

Tuyết Lăng khen ngợi.

Nàng chèo con thuyền nhỏ rời khỏi Ngọc Kỳ đảo, tới Diễn Võ điện lấy hai mươi cây gậy rắn chắc, tất cả đều to bằng cổ tay, bề mặt bóng mịn. Sở Ly rất hài lòng, chỗ gậy này rắn chắc hơn nhiều. Hắn tiếp tục luyện một buổi sáng trong khi vẫn dùng gậy gỗ đánh như vậy.

Tuyết Lăng mồ hôi nhễ nhại, nàng có Thái Âm quyết hộ thể, nhưng vung gậy gỗ để đánh là dùng thể lực, con gái bẩm sinh thể lực đã yếu, có thể kiên trì cả buổi sáng đã là rất lợi hại rồi.

Có ba cây gậy gỗ bị gãy, lần này nàng đã biết phương pháp, một gậy đánh ba cái xong lập tức thay một gậy khác, để nó nghỉ ngơi, quả nhiên dùng bền hơn hẳn, cho dù như vậy cũng gãy mất ba cây, quần áo của Sở Ly thì rách mất một bộ.

Trước tiên là lưng sau đó là ngực, rồi đổi tới hai chân, tay, toàn thân chỉ chừa mỗi đầu.

Sáng sớm ngày thứ ba, Sở Ly ăn sáng xong, vừa mới bắt đầu luyện công, Tô Như liền đi tới, mang theo hạt giống Huyền Ly thảo.

Hôm nay Tô Như mặc một chiếc áo màu xanh ngọc, vô cùng khoan thai, nhẹ nhàng.

Sau khi Tô Như bước vào liền xua tay, ra hiệu họ tiếp tục, còn nàng thì đứng một bên quan sát.

Tuyết Lăng vung gậy gỗ đánh xuống lưng Sở Ly: “Bốp, bốp” rất có tiết tấu.

Sở Ly chậm rãi luyện bảy mươi hai thức, không bị gậy gỗ làm ảnh hưởng, hắn vẫn lặng lẽ chuyên tâm, khiến Tô Như vô cùng kinh ngạc.

– Cái này do ngươi nghĩ ra sao?

Tô Như lắc đầu cười nói:

– Nó đâu phải là võ công ngoại môn có thể luyện bừa bãi, cách này của ngươi có ổn không thế?

Sở Ly nói:

– Trước mắt thấy khá có tác dụng!

– Được thôi, tùy ngươi.

Tô Như bước tới tiểu đình, đặt mấy túi vải lên bàn, lên tiếng hỏi:

– Ngươi cần hạt giống Huyền Ly thảo làm gì? Còn cả những linh dược này nữa, ngươi đâu biết luyện đan!…Ngoài hạt giống Huyền Ly thảo ra, còn có năm loại linh thảo, ngươi xem có thể trồng được không?

Sở Ly vừa luyện công vừa nói ý tưởng của mình.

Tô Như chợt hiểu ra:

– Muốn tắm thuốc sao, tiểu thư có một phương thuốc đấy, ngươi có thể thử xem sao.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Phương thuốc của tiểu thư nhất định rất đắt giá, ta không dùng được.

– Đúng là rất đắt.

Tô Như gật đầu, tất cả đều là linh dược quý hiếm, người thường không thể dùng được:

– Tuy nhiên ngươi là phú ông, có thể dùng!

Sở Ly nói:

– Ta thử trước phương thuốc này đã.

– Được, dù sao cũng không đắt, chỉ có Huyền Ly thảo là khó tìm, ngươi tự trồng là được.

Nàng tới bên cây Thiên Linh, ngồi xuống quan sát, nhìn thấy mầm non liền mỉm cười:

– Khi nào nó có thể lớn lên đây?

– Một năm là được.

Sở Ly nói:

– Có ba cây kia hỗ trợ, nó sẽ lớn rất nhanh.

– Rất muốn nhìn xem nó lớn lên trông sẽ như thế nào.

Tô Như cười nói:

– Đúng rồi, báo cho ngươi một tin tốt lành, Trác Phi Dương xuất quan rồi!

Sở Ly bật cười:

– Tổng quản, đây đâu phải tin tốt lành gì!

– Ngươi cũng nên có chút việc rồi!

Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

– Coi cuộc sống của ngươi mới yên bình làm sao, nhàn tản hết chịu nổi, lại có mĩ nữ hầu hạ!

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Hắn đạt tới Tiên Thiên rồi sao?

Sở Ly cười tít mắt nói:

– Hắn đúng là một kỳ tài võ học!

Ánh sáng ban mai rạng rỡ, giống như tâm trạng của Trác Phi Dương vậy.

Hắn mặc một chiếc áo xanh đứng ở mũi thuyền, đón gió hồ thổi tới, cảm giác mát lạnh, sảng khoái.

Lần này hắn bế quan, thành quả thu được rất khả quan, một bước tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Điều này khiến chính hắn cũng phải giật mình, không ngờ thiên phú của mình lại tốt tới vậy, vận số của mình lại đỏ tới thế, có thể cải tử hoàn sinh khi sự tự tin bị đánh tan tác, tiến bộ vượt bậc so với trước đây.

Nhớ tới cảnh tượng ra tay với Sở Ly, hắn lại cố kìm nén không vội xuất quan, sau đó còn luyện được một môn tuyệt học – Nhiên Huyết Phần Thân Quyết, là bí thuật kích thích tiềm lực đỉnh cao, một khi thi triển bí thuật này, sẽ thiêu đốt hết công lực toàn thân, chia thành ba lần thi triển, võ công tăng lên gấp bội. Một khi thi triển bí thuật này, cho dù là hai gã Sở Ly cũng sẽ bị đánh tơi bời.

Lần này, nhất định hắn phải cho gã họ Sở một trận nên thân, không đánh cho hắn ta khóc cha khóc mẹ sẽ không dừng tay, phải cho hắn ta biết rằng ai mới là người mạnh hơn!

Con thuyền nhỏ từ từ tới trước Diễn Võ điện, hắn bay lên bờ, Bạch Tri Tiết dừng thuyền lại, nhìn theo bóng dáng hắn. Lần này nếu không thể rửa nhục, công tử chắc chắn sẽ thành trò cười, mình là thị vệ cũng không ngóc đầu lên được.

Trác Phi Dương ngẩng cao đầu, thần thái cao ngạo, sau khi bước vào bãi luyện võ liền tìm ngay được Triệu Dĩnh.

Triệu Dĩnh đang một mình luyện kiếm, kiếm thế uyển chuyển, khoan thai, linh động, giống như một con chim yến đang chao liệng trên mặt hồ, vô cùng đẹp mắt.

Hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, rút kiếm nhảy vào trong vòng, cười ha ha:

– Triệu sư muội, xem kiếm đây!

Nói xong liền rút kiếm đâm tới, vô cùng nhanh.

– Trác sư huynh?

Triệu Dĩnh không ngờ Trác Phi Dương đột ngột xuất hiện, liền ra tay nghênh chiến, thi triển Phi Yến kiếm pháp, hai lưỡi kiếm va vào nhau, suýt chút nữa trường kiếm của nàng tuột khỏi tay, nàng kinh ngạc mở tròn mắt, nội lực truyền ra ngoài, là cảnh giới Tiên Thiên! Cũng may nàng có kinh nghiệm đối phó với cao thủ Tiên Thiên, trước đây nàng từng nhiều lần đọ sức với Sở Ly, chịu không ít khổ sở, giờ lập tức phát huy được tác dụng, Phi Yến kiếm pháp càng trở lên linh động, không chém trực diện kiếm của hắn mà tìm sơ hở để tấn công, không có dấu vết để đối phương tìm kiếm.

Trác Phi Dương đâm liền mười lăm kiếm nhưng vẫn không có tác dụng gì, lập tức sắc mặt sa sầm, vốn dĩ định hạ được Triệu Dĩnh trong vòng mười chiêu để thoát khỏi ám ảnh thất bại trước đây, không ngờ Phi Yến kiếm pháp của Triệu Dĩnh lại tuyệt diệu tới vậy, nếu cứ thế này phải hơn năm mươi chiêu mới có thể thắng được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.