Sở Ly tiễn Tô Như ra ngoài cửa, sau khi về lại thấy cơm đã dọn hết, chỉ để lại hai món nguội nhắm rượu.
Tuyết Lăng đang hâm lại thức ăn. Sở Ly lắc đầu mỉm cười, Tuyết Lăng là một cô nương vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, nhưng làm việc gì cũng không thể chê trách, khiến người khác không biết nói gì, bản thân mình chỉ biết thích nghi.
Một lát sau, Tuyết Lăng bê lại thức ăn dọn lên bàn, hương thơm hấp dẫn.
Sở Ly đặt chén bạch ngọc xuống bắt đầu ăn cơm.
Vừa ăn trong lòng vừa nghĩ về Kim Cang Độ Ách Thần Công.
Tuyết Lăng rửa bát đũa xong về lại bên cạnh hắn, Sở Ly đột nhiên lên tiếng:
– Tuyết Lăng, ngươi hiểu Phật pháp không?
– Không hiểu.
Tuyết Lăng lắc đầu.
– Có biết chữ không?
– Đương nhiên!
– Có thể tụng kinh không?
– …Chắc cũng tạm?
Tuyết Lăng gật đầu:
– Công tử, ta không tin Phật!
Từ khi phụ thân bị thích sát, nàng không còn tin vào Phật nữa, mẫu thân tin phật Pháp, trong nhà thờ phụng Phật Tổ, hàng ngày đều thắp hương niệm Phật.
Nàng không bao giờ để ý nên mặc kệ, Phật Tổ nếu thực sự thần thông quảng đại tới vậy đã không khiến cho một người tốt như phụ thân phải chết, thiện ác đều có quả, nhân quả báo ứng, căn bản là nói láo!
Sở Ly nói:
– Ngươi đi lấy một cuốn Kim Cang Kinh lại đây!
– …Vâng!
Tuyết Lăng không hiểu ý định của hắn, nhưng cũng không hỏi gì nhiều.
Hiện nay, thế giới này thịnh hành võ học, Phật gia cũng rất thịnh hành, áp đảo hẳn Đạo gia, Thanh Lộc Nhai võ học huyền diệu khó đoán, nhưng uy danh của Đại Lôi Âm Tự thì lớn hơn.
Phật gia hưng thịnh, tín đồ phật giáo rất đông, kiếm một cuốn Kim Cang Kinh rất dễ dàng, nàng rời khỏi tiểu viện, chỉ đi một vòng Ngọc Kỳ đảo là có thể lấy được một cuốn kinh trở về.
Nàng tới tiểu đình, hai tay dâng lên.
Sở Ly đón lấy nhìn qua một lượt, gật đầu, đây chính là một cuốn Kim Cang Kinh vô cùng bình thường, hắn đưa lại cho Tuyết Linh:
– Ngươi cầm lấy, đọc thử ta nghe!
Tuyết Lăng nhìn hắn, đón lấy cuốn Kim Cang Kinh, bắt đầu đọc.
– Nếu như ta nghe thấy…
Sở Ly lẳng lặng lắng nghe, nàng đọc rất lưu loát, tốc độ không nhanh không chậm, giọng đọc trong trẻo dễ nghe, nghe nàng đọc cũng là một loại hưởng thụ.
Nàng đọc xong một lượt, Sở ly mỉm cười, nói:
– Tốt lắm!
Tuyết Lăng nhìn hắn không hiểu, không biết hắn đang có ý định gì.
– Tuyết Lăng, đợi một lát khi ta luyện công, ngươi đứng bên đọc kinh Phật giúp ta.
– Sẽ không làm phiền công tử luyện công chứ?
– Ngươi chỉ cần đọc là được!
Tuyết Lăng khẽ gật đầu.
Sở Ly cười nói:
– Ngươi đi chuẩn bị một ít linh thảo mát họng, hãm thành trà, tránh lát nữa cổ họng lại khó chịu.
– Vâng.
Tuyết Linh đứng dậy đi tìm linh thảo mát họng.
Nửa giờ sau nàng quay về, cầm một túi linh thảo, sau đó bắt đầu hãm trà, hãm xong thì cho thêm linh thảo vào:
– Công tử, bắt đầu chưa?
– Bắt đầu thôi!
Sở Ly nói.
Hắn bước ra khỏi tiểu đình, tới dưới bậc thềm bắt đầu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, đánh một lượt bảy mươi hai động tác, Tuyết Lăng đứng một bên niệm kinh phật, giọng đọc ôn hòa, ung dung, không nhanh không chậm, vừa vặn thích hợp.
Trước đây nàng chưa từng đọc kinh Phật, nhưng từng nghe ở chỗ mẫu thân, khi đọc cũng rất ra dáng.
Nàng không vội vàng, nóng nảy, vì không phải vấn đề đọc mấy lần, nàng biết hắn một khi luyện sẽ luyện cả nửa ngày, cần đọc nửa ngày, vì thế không cần vội, từ từ đọc là được.
Nàng vừa đọc vừa ghi nhớ, cứ nhìn mãi vào sách mắt cũng sẽ rất khó chịu, để giảm bớt mệt mỏi, tốt nhất nên đọc thuộc luôn, đỡ tốn công tốn sức.
Kinh Phật vây quanh, tâm kính của Sở Ly cũng có thay đổi, giống như đặt chân vào đạo tràng, tâm tưởng trầm lắng, kết hợp với Kim Cang Kinh, không có người khác, không có bản thân, không có chúng sinh, tinh thần thoát khỏi thân xác, hoàn toàn dung hợp vào trong kinh ý của Kim Cang Kinh.
Không có quan niệm thời gian, không có ràng buộc không gian, tự do tự tại, tất cả đều trống trơn, mọi thứ trên trần thế đều rơi rụng, bụi trần biến mất, chỉ còn lại một điểm linh muội bất diệt, tiến hành luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công theo tiềm thức.
Đợi khi hắn bừng tỉnh thì thấy Tuyết Lăng đang lặng lẽ nhìn hắn, đã dừng đọc Kinh Cang Kinh.
– Sao vậy?
Sở Ly nhìn sắc mặt kinh ngạc của nàng ta.
Tuyết Lăng chỉ tay lên trời:
– Công tử hãy nhìn trời.
Sở Ly đưa mắt nhìn, mặt trời đã lặn xuống phía tây, ráng chiều bao phủ, đã tới lúc lên đèn, bản thân mình vừa thất thần một ngày đã trôi qua.
Tuyết Lăng nói:
– Công tử luyện công, nô tì không dám làm phiền.
Sở Ly gật đầu:
– Ngươi làm rất đúng.
Toàn thân hắn dồi dào tinh lực, không hề có cảm giác mệt mỏi, ngược lại càng thêm sung sức, giống như một quyền có thể đánh tung trời, tiến độ tu luyện của hôm nay cực nhanh, nhanh hơn hẳn những ngày trước, xem ra hắn đã tìm ra đúng phương pháp.
Phật pháp kết hợp với võ công, tinh thần tách rời khỏi cơ thể, tinh thần và Phật pháp kết hợp, thân thể tu luyện Độ Ách Kim Cang Thần Công, không biết đệ tử Đại Lôi Âm Tự có luyện như vậy không, tuy nhiên việc này cần tinh thần mạnh mẽ, thông hiểu tinh túy của Phật pháp, lại còn cần phải có công phu định thiền tinh thâm, rất hiếm người có thể đạt được.
T-ruyện đư-ợc biên t-ập tại iread.v-n
Tuyết Lăng vội vàng nói:
– Công tử, để nô tỳ hâm lại thức ăn!
Nàng vội vàng chạy đi, hâm lại chỗ thức ăn trong bếp, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng khi hắn luyện công, rất kỳ lạ, giống như tinh thần thoát khỏi thể xác, biến mất khỏi thế giới này, chỉ để lại một cái xác không hồn.
Sở Ly đã đói meo, ăn hết veo mười món ăn, uống một hũ rượu, sau đó thở dài một hơi.
– Công tử, mai có tiếp tục không?
Tuyết Lăng đặt hũ rượu xuống nói.
– Tối tiếp tục, cổ họng ngươi không sao chứ?
– Không sao!
Tuyết Lăng nói.
Linh dược nàng hãm rất có tác dụng, làm mát hóng, kèm thêm nàng có giữ sức, vì thế không quá mệt mỏi.
Sở Ly quan sát nàng ta, mặc dù có chút oán giận nhưng vẫn đồng ý không chần chừ, thái độ không tồi.
Hắn lại cảm nhận một lượt cây Thiên Linh, nó vẫn còn rất yếu ớt, không thể dùng linh khí của nó được, đợi qua ngày mốt, dùng linh khí của cây Thiên Linh để luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, thử xem hiệu quả thế nào.
Sở Ly ăn tối xong liền đi dạo một lát, sau đó tiếp tục luyện công.
Tuyết Lăng bắt đầu tụng kinh, nàng đã thuộc lòng, giọng đọc trong trẻo, dễ nghe, không nhanh không chậm.
Sở Ly nhanh chóng vào định cảnh, kết hợp với Kim Cang Kinh, chỉ có một điểm linh muội chỉ huy cơ thể tuy luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công.
Tuyết Lăng thấy ánh mắt hắn dần trở lên vô hồn, biết hắn lại đi vào cảnh giới tinh thần, trong tình trạng này vẫn có thể tu luyện, thật thần kỳ.
Nàng đột nhiên có hứng thú với Kim Cang Kinh, trước đây không có Kim Cang Kinh hắn không như vậy, sau khi tụng Kim Cang Kinh, rõ ràng là do Kim Cang Kinh nên mới thế, lẽ nào Kim Cang Kinh có năng lực đặc biệt nào đó?
Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu, mẫu thân tụng nửa đời Kim Cang Kinh, cũng không phát hiện ra có thần thông gì, thậm chí tính cách cũng không thay đổi, vẫn thích càm ràm.
Nàng mặc dù thấy rằng đọc hay không đọc cũng vậy, Sở Ly chắc cũng không nghe thấy nhưng không lười biếng, vẫn tiếp tục đọc không ngừng.
Trăng tròn sáng tỏ, tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ như nhung lụa.
Trong tiểu đình không thắp đèn, ánh trăng cũng đủ giúp nhìn rõ ràng.
Dưới ánh trăng, trên người Sở Ly ẩn hiện kim quang, vô cùng kì dị, đặc biệt là hai tay kim quang càng mạnh, tu luyện một hồi rất hao tổn tinh thần, Kim Cang Độ Ách Thần Công khi tu luyện không chỉ tiêu hao nội lực mà còn hao tổn tinh khi.
Tuyết Lăng làm một bàn thức ăn, nàng từ chối lời khuyên nhủ của Sở Ly, không ngồi xuống ăn cùng.
Sở Ly cũng không khách sáo, ăn hết những món ăn trên bàn.
Tuyết Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bước ra khỏi tiểu đình bắt đầu luyện Thái Âm Bát Thức.
Sở Ly quan sát một hồi, lắc đầu:
– Tuyết Lăng, ngươi vẫn chưa đủ mềm mại.
Tuyết Lăng dừng lại, đưa mắt nhìn hắn.
Nàng cảm thấy mình đã đủ mềm mại rồi, mềm mại như trẻ sơ sinh, không dùng một chút sức lực nào cả, hơn nữa thành quả tu luyện cũng rất tốt, luyện xong Thái Âm Bát Thức rồi luyện Thái Âm Quyết, nội lực cuồn cuộn, tiến bộ nhanh gấp nhiều lần.
Sở Ly nói:
– Đi đọc một ít Đạo kinh, sẽ có hữu ích.
– Vâng.
Tuyết Lăng gật đầu.
Sở Ly nghĩ một chút, đứng dậy nói:
– Được rồi, ta sẽ giúp ngươi thêm chút nữa.
Hắn lấy thanh trường kiếm trên cây cột sơn đỏ trong tiểu đình, rút kiếm khỏi bao, đặt kiếm xuống, cầm bao kiếm tới trước mặt Tuyết Lăng:
– Bắt đầu luyện thôi.
Tuyết Lăng nhìn bao kiếm, luyện lại từ đầu.
“Bốp!”, Sở Ly bất ngờ giơ tay lên, bao kiếm đập vào eo nàng ta, kêu lên một tiếng.
Tuyết Lăng “Á” một tiếng, một luồng khí nóng vô cùng truyền từ eo đi, cả người giống như ngâm trong nước nóng, lập tức thả lỏng, toàn bộ động tác đều biến đổi.
Sở Ly nói:
– Hãy nhớ cảm giác này!
Tuyết Lăng đỏ mặt, cảm giác vừa rồi rất kì lạ, nàng vội vàng lấy tinh thần, cố gắng nắm bắt cảm giác đó.
Sở Ly lắc đầu:
– Đừng quá chú tâm, thói quen của ngươi không ổn, việc gì cũng quá dốc tâm sức, cần thuận theo tự nhiên, quá chú tâm sẽ căng thẳng, thế là hỏng hết!
Hắn vừa nói vừa ra tay, bao kiếm đánh vào vai nàng, động tác của Tuyết Lăng mềm mại hẳn, lại một luồng khí nóng truyền vào trong người. Nàng có chút cảm giác, động tác chậm chập, không dùng bất cứ sức lực nào.
Sở Ly lại gõ vào mông nàng, vị trí xương cụt.
Lập tức mặt nàng đỏ bừng, cố kìm nén không xì hơi, vì có một luồng khí nóng xuyên suốt toàn thân, khiến nàng muốn bài tiết khí độc, nhưng việc đó quá khiếm nhã nên cố kìm chế, mặt nàng đỏ bừng, thẹn thùng, vô cùng kiều diễm.
Sở Ly cười thầm, không nói gì, cầm bao kiếm về tiểu đình, sau đó về phòng:
– Ngươi từ từ luyện, ta đi ngủ đây!