Tối hôm nay, Sở Ly về lại Đông Hoa viên lúc hoàng hôn, nhìn thấy Triệu Dĩnh ở trong tiểu viện của mình, đang ngồi uống trà bên bàn đá, trên người mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, dáng điệu thướt tha. Triệu Dĩnh nhìn thấy hắn liền mỉm cười đứng dậy:
– Sư huynh, huynh bận rộn quá!
Sở Ly mỉm cười ngồi xuống đối diện với nàng, hít mùi hương thoang thoảng, nói:
– Sư muội đại giá quang lâm, bên đó xảy ra chuyện gì chăng?
– Không có.
Triệu Dĩnh ngồi xuống.
– Thời gian này chỉ đi dạo phố, không ngờ Sùng Minhthành lớn tới vậy, vẫn chưa đi hết, tâm trạng của các tỷ tỷ đều rất vui, huynh yên tâm đi!
Sở Ly gật đầu:
– Nhờ cả vào sư muội, bên ta bận quá không lo hết được.
– Có việc gì vậy?
– Việc này à… muội không nên biết sẽ tốt hơn.
– Ra vẻ thần bí!
Triệu Dĩnh liếc nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa.
– Tửu quán ra sao rồi?
– Còn thiếu đôi chút là ổn.
Triệu Dĩnh nhíu mày:
– Tiến triển rất chậm, muội thấy thiết kế của họ có chút vấn đề, diện tích khá lớn, đâu có nhiều khách tới vậy?
Sở Ly chỉ mỉm cười.
– Vị trí của tiệm lại không tốt, vắng vẻ yên tĩnh.
Triệu Dĩnh có phần lo lắng:
– Tại sao sư huynh lại chọn ở đó? Ở mặt phố không tốt hơn sao?
– Ta cần chỗ yên tĩnh như vậy.
Sở Ly cười nói:
– Yên tâm đi, sẽ làm ăn được thôi, hơn nữa mở tửu quán cũng không phải để kiếm tiền.
– Nếu như lỗ vốn, họ sẽ áy náy, tự trách mình.
– Nếu thực sự lỗ vốn sẽ chuyển sang cái khác… nói không chừng sẽ lời đấy, đi nào, chúng ta đi một vòng trong thành xem sao.
– Vẫn đi nữa sao?
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Dĩnh nhăn nhó.
– Đi Kỳ Thảo hiên.
– Tới đó làm gì?
Triệu Dĩnh lập tức hiếu kì.
– Phố đó có không ít thứ tốt, tới xem có kiếm được gì không.
Phố có Kỳ Thảo hiên có rất nhiều cửa hàng đồ cổ, giống như phố đồ cổ ở đời sau, chỉ cần tinh mắt và may mắn là có thể lời to.
Triệu Dĩnh bán tín bán nghi.
Hai người ra khỏi phủ Quốc Công, tới Sùng Minh thành.
Trong thành khắp nơi chăng đèn kết hoa, những dãy đèn lồng đỏ chiếu sáng bừng Sùng Minh thành, đẹp hơn ban ngày, đường phố phồn hoa, tấp nập, xe ngựa nối đuôi nhau, tiếng mọi người buôn bán trả giá xen lẫn tiếng trẻ nhỏ nô đùa, vô cùng huyên náo.
Sở Ly và Triệu Dĩnh nhanh chóng đi từ phố trung tâm tới một con phố yên tĩnh, bước vào một cửa hàng đồ cổ.
Sở Ly kiến thức uyên bác, lại có Đại Viên Kính Trí, tìm đồ cổ giống như tìm một món đồ trong túi, nhanh chóng mua được hai món đồ bị cửa hàng tưởng là hàng giả bán đi với giá hời, hắn lau qua một lượt liền trở thành hàng thật tới bán cho một cửa hàng khác. Đi năm cửa hàng, Sở Ly kiếm được một trăm lượng bạc khiến Triệu Dĩnh ngạc nhiên không nói lên lời.
Hai người đi trên đường, Triệu Dĩnh đập nhẹ mấy tờ ngân phiếu trên tay, cười tươi như hoa:
– Sư huynh, chỗ tiền này huynh kiếm dễ dàng quá!
Sở Ly cười nói:
– Kiến thức chính là ngân lượng!
Hắn rất kín kẽ, chỉ kiếm khoản tiền nhỏ không mưu cầu khoản tiền lớn, tránh để người khác chú ý tới khiến sau này khó kiếm tiền, chọn cách mưa dầm thấm lâu chứ không chỉ buôn bán một lần rồi thôi.
– Lần này muội đã được mở rộng tầm mắt!
Triệu Dĩnh than thở.
Nàng chưa từng đích thân trải nghiệm, thấy rằng biết nhiều biết ít cũng như nhau, chỉ cần võ công giỏi là được, những lúc quan trọng vẫn phải dựa vào võ công, thấy Sở Ly kiếm tiền như lấy đồ trong túi mới nhận ra mình đã quá coi thường kiến thức. Nàng hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải chăm chỉ đọc sách.
Hai người bước vào Kỳ Thảo hiên, lúc này đã có hai người cúi đầu chọn đồ trong đó, chủ tiệm cười tít mắt đứng bên.
Sở Ly đưa mắt nhìn, là một chiếc sọt gỗ rất bình thường, đựng một ít rễ cây hình dạng kì quái, thích hợp làm chậu cảnh, tất cả đều là gỗ quý. Những rễ cây này mười lượng một cái, có thể chọn tùy ý, cho dù có quý giá cũng là rễ cây chết, cùng lắm dùng để làm chậu cảnh, điêu khắc những món đồ nhỏ, không thể trồng được. Hai người đang lựa chọn là người Sở Ly có quen biết – Cố Lập Đồng và Chu Ngọc Khánh, họ đang tập trung tinh thần để chọn lựa, không để ý tới người đi vào.
Sở Ly mở Đại Viên Kính Trí, nhìn qua một lượt những rễ cây kia, rồi lại tìm kiếm cung điện ký ức trong não bộ, tìm ra lai lịch của chúng.
Mắt hắn nhìn vào tay Cố Lập Đồng.
Tổng cộng có ba rễ cây, một cái hình dạng giống với cây tùng, mạnh mẽ, cứng cáp; một cái giống với một ông lão râu dài; cái thứ ba đen sì, cứng giống như rèn bằng thép, hình dáng một chiếc nơ rất đẹp, là sự kết hợp hoàn hảo giữa mạnh mẽ và mềm mại.
– Rất đẹp có đúng không?
Sở Ly chỉ tay, hỏi Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh gật đầu đồng ý.
– Mua nó nhé?
Sở Ly hỏi.
Truyện được dị–ch tr-ực tiếp tại iREAD-
– Cố sư huynh nhặt mất rồi.
Triệu Dĩnh cười nói.
Sở Ly mỉm cười, khẽ hắng giọng.
Cố Lập Đồng đã nghe thấy giọng Sở Ly, ngẩng đầu nói:
– Sở huynh đệ, thật trùng hợp!
– Cố sư huynh có mua được gì không?
Cố Lập Đồng giơ rễ cây trong tay lên:
– Mấy món đồ lặt vặt.
Sở Ly cười nói:
– Thương lượng chút nhé, hãy nhường cho ta, tiền bạc không thành vấn đề.
– Ha ha…
Cố Lập Đồng bật cười.
Chu Ngọc Đình đắc ý trừng mắt nhìn Sở Ly:
– Dựa vào đâu chứ?
Gã nhìn Triệu Dĩnh:
– Thế nào, Triệu sư muội, có quan hệ với gã họ Sở sao?
Triệu Dĩnh lập tức mặt đỏ bừng.
Sở Ly sa sầm sắc mặt:
– Chu huynh, hãy ăn nói cẩn thận!
– Cẩn thận cái gì, không đúng sao?
Chu Ngọc Đình cười ha ha,nói:
– Ngươi nẫng tay trên của Trác Phi Dương, lợi hại đấy!
Sở Ly nhíu mày nói:
– Triệu Dĩnh là người của Trác Phi Dương từ khi nào vậy, đối với những kẻ buông lời dèm pha như vậy ta sẽ không khách sáo đâu!
– Ha ha, là ta nói đấy, làm gì được ta, ngươi không khách sáo thì thế nào đây?
Chu Ngọc Đình trợn mắt, vô cùng đắc chí:
– Ta cứ nói đấy, gã họ Sở kia, ngươi nẫng tay trên của Trác Phi Dương!
Sở Ly thở dài, ngoảnh đầu nhìn Cố Lập Đình:
– Cố huynh, ngươi đi cùng với một tên thích gây chuyện thị phi thế này, cẩn thận sẽ khiến mình bị liên lụy đấy!
– Chu huynh nói cũng không sai.
Cố Lập Đồng cười tít mắt, nói:
– Sở huynh đúng là rất lợi hại, cướp được bạn gái của Trác Phi Dương, ta rất bái phục!
Triệu Dĩnh hít thở thật sau, nói lớn:
– Im mồm!
Hai người đều sững lại, Sở Ly ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ Triệu Dĩnh dịu dàng là vậy cũng biết nổi cáu, hắn cảm thấy rất thú vị.
Triệu Dĩnh mặt đỏ bừng, trừng mắt, ngón tay thon thả chỉ vào Chu Ngọc Đình, mắng không khách sáo:
– Huynh là đàn ông mà sớm ngày chỉ biết khua môi múa mép, ta thật thấy xấu hổ thay cho Chu cung phụng!
Chu Ngọc Đình trợn tròn mắt.
Triệu Dĩnh nói:
– Ta cùng Trác sư huynh và Sở sư huynh đều là đồng môn, cùng nhau luyện tập võ công, cùng nhau dạo phố, như vậy đã trở thành tình nhân của họ sao? Quan hệ của huynh và Cố sư huynh còn thân thiết hơn đấy!
– Triệu sư muội!
Cố Lập Đồng vội nói.
Sở Ly xua tay nói:
– Được rồi, đừng nói nữa!
Hắn chỉ vào ba cái rễ cây trên tay Cố Lập Đồng:
– Lão bản, huynh ấy đã trả tiền chưa?
– Ha ha, chưa!
Lão bản cười tít mắt nói, hắn đã nhận ra Sở Ly, trong lòng thầm kêu khổ, lại là người của phủ Quốc Công!
– Được, cái này một trăm lượng, ta mua!
Sở Ly chỉ vào cái rễ cây giống cây tùng mạnh mẽ.
Lão bản vội vàng nói:
– Cám ơn công tử!
Sở Ly nhìn Cố Lập Đồng:
– Cố huynh muốn mua không?
Cố Lập Đồng trợn mắt nhìn lão bản. Lão bản chắp tay xin lỗi, cười xòa, nói:
– Công tử, không có cách nào, cửa hàng chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi!
Cố Lập Đồng cười nhạt:
– Hai trăm lượng!
– Vậy thì nó thuộc về Cố huynh!
Sở Ly liền nói, ngón tay chỉ vào rễ cây giống ông lão râu dài:
– Cái rễ này một trăm lượng!
– Hai trăm lượng!
Cố Lập Đồng cười nhạt.
– Cố huynh thật hào phóng, vậy nó cũng thuộc về Cố huynh!
Sở Ly mỉm cười, rất dứt khoát, hắn chỉ tay vào cái rễ thứ ba, cười nói:
– Năm trăm lượng!
Cố Lập Đồng nghiến răng nhìn hắn, hiểu được ý đồ của hắn, muốn dùng tiền gây khó dễ với mình, thay Triệu Dĩnh trút giận!
Hắn cười nhạt một tiếng vứt cái rễ cây giống như cành thép cho Sở Ly:
– Nó thuộc về ngươi!
Sở Ly giơ tay đón lấy, nhíu mày nhìn hắn.
Cố Lập Đồng cười đắc chí, nói:
– Cảm giác bị người khác gài bẫy không tệ chứ?
– Sư huynh!
Triệu Dĩnh kéo tay áo hắn, gương mặt đỏ bừng giận dữ.
Sở Ly lắc đầu, ngắm nghía rễ cây trên tay rồi lại lắc đầu.
Chu Ngọc Đình bật cười hả hê.
Sở Ly bước lên một bước, Chu Ngọc Đình ưỡn ngực tỏ vẻ không hề sợ hãi, liếc mắt khinh miệt nhìn hắn.
Sở Ly hạ giọng nói:
– Chu huynh, nếu như ta nói với Chu trưởng lão rằng, ngươi có một căn nhà ở đông nam thành nuôi đàn bà, không biết ông ấy sẽ thế nào?
Chu Ngọc Đình mặt biến sắc, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Sở Ly lắc đầu:
– Nhìn Chu huynh nhát quá! …Nếu như ta lại nói với Chu trưởng lão, ở đông bắc thành ngươi có một căn nhà để nuôi đàn bà, sẽ ra sao nhỉ?
– Ngươi dám!
Chu Ngọc Đình sa sầm sắc mặt, trợn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly khẽ cười, lắc đầu:
– Kiểu người như ngươi mà cũng dám tung tin đồn nhảm… nếu như bên ngoài có những lời thất thiệt về Triệu sư muội, ngươi biết hậu quả thế nào đấy!
– Gã họ Sở kia, ngươi thật bỉ ổi!
Chu Ngọc Đình gầm lên giận dữ.
Sở Ly không thèm nhìn hắn, mỉm cười vẫy tay với Triệu Dĩnh:
– Triệu sư muội, chúng ta đi thôi!
Triệu Dĩnh trừng mắt lườm Chu Ngọc Đình, uyển chuyển bước khỏi Kỳ Thảo hiên.