Một lúc sau, có tiếng bước chân tiến đến, Lý Việt đang theo sau một người béo tròn, hắn ta tươi cười hớn hở, đúng kiểu xu nịnh.
Mạnh Khánh Lâm, người chuyên chăm sóc Bách Thảo viện, thị vệ lục phẩm.
Mặt lão ta tròn núc ních, mắt ti hí. Vừa nhìn thấy đốm đen trên lá Tuyết Lan liền trợn tròn mắt, cao giọng quát:
– Còn không dừng tay lại!
Sở Ly để chiếc chày xuống, cung tay hành lễ:
– Mạnh Lão.
– Tiểu Sở, ngươi làm gì vậy?
Mạnh Khánh Lâm xông tới, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn xáp lại gần một gốc Tuyết Lan bị bệnh, xem tới xem lui, ngửi qua ngửi lại, sau đó lại nằm xuống đất ngửi ngửi, tiếp đến lại hốt một nắm đất đưa lên miệng nếm.
– Không phải bệnh đốm lá!
Mạnh Khánh Lâm nhíu mày, miệng phì phì phun đất vừa nếm ra.
Lý Việt nịnh nọt đem trà nước lên, cười giả lả.
Mạnh Khánh Lâm súc súc miệng, mặt ủ mày chau, bệnh đốm lá là bệnh thường gặp của Tuyết Lan và có rất nhiều biến thể, nhưng mấy đốm đen này lại không giống như bệnh đốm lá.
Cặp mắt ti hí của Mạnh Khánh Lâm trừng lên nhìn Sở Ly hỏi:
– Tiểu Sở, ngươi không phải đang trị bệnh đốm lá chứ?
Sở Ly trả lời:
– Là sâu ăn sương.
– Sâu ăn sương?
Mạnh Khánh Lâm chớp chớp cặp mắt hí, có chút ấn tượng rồi nói tiếp:
– Ngươi chắc không?
– Sáu phần.
– Tiểu tử ngươi, gan cũng to lắm!
Mạnh Khánh Lâm đưa cốc trà qua, nói:
– Nếu ngươi làm Tuyết Lan chết, kiếp này coi như ngươi xong đời!
Sở Ly cười cười, tiến đến nhận cốc trà.
Thấy hắn tự tin như vậy Mạnh Khánh Lâm lại nói:
– Mấy ngày sẽ có kết quả đây?
– Chỉ cần bốn ngày thôi.
– Vậy được, vậy hãy chờ xem sao, nếu Tuyết Lan chết, ngươi đừng hòng ở lại đây!
Nói đoạn, Mạnh Khánh Lâm phẩy tay áo quay người bỏ đi, Lý Việt mặt hớn hở chạy theo sau, Sở Ly thì chắp tay tiễn, sau đó để cốc trà xuống, tiếp tục thoa nước thuốc.
…
Sở Ly ngày đêm ở trong vườn Tuyết Lan, nếu có gốc Tuyết Lan nào bệnh nặng liền chuyển khí tức vào, Lý Việt ở bên cạnh lo chuyện ăn uống, lập tức phát hiện hiện tượng bất thường.
Những gốc Tuyết Lan bệnh nặng, sắp không sống nổi, sau khi được Sở Ly sờ vào liền lập tức có sinh khí, giống như được ăn Bồi Nguyên đan vậy.
Hắn ta hiếu kỳ hỏi Sở Ly, Sở Ly chỉ nói đó là do khả năng thiên bẩm của mình nhằm bịt miệng Lý Việt lại, tránh việc hắn ta đi nói lung tung. Lý Việt phấn khởi vỗ ngực bảo đảm.
Đông Hoa viên tuy nhàn nhã nhưng trách nhiệm cũng rất nặng nề. Nếu để xảy ra chuyện gì lập tức sẽ bị phạt rất nặng, cho nên khi Lý Việt thấy hoa bị bệnh liền lo lắng tột độ, ăn không ngon, ngủ không yên.
Giờ thì tốt rồi, Sở Ly có bản lĩnh đặc biệt đó, cuối cùng cũng được ngủ yên rồi!
Ba ngày sau, đốm đen biến mất, lá Tuyết Lan khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tuyệt đối không nhìn thấy bất kỳ dấu tích bị bệnh nào.
Lý Việt mời Mạnh Khánh Lâm đến kiểm tra. Mạnh Khánh Lâm đã xem qua những ghi chép về sâu ăn sương, lại thấy Sở Ly chữa bệnh thành công nên cũng hết lời khen ngợi, còn nói sẽ cố gắng hết sức để cất nhắc hắn.
Thị vệ muốn thăng phẩm ngoài kinh nghiệm ra còn có thể lập công. Chỉ cần lập đại công thì có thể được cất nhắc thăng phẩm.
Lần này, Tuyết Lan trong phủ Quốc Công bị dịch bệnh tổn hại rất nhiều, nếu như dùng cách của Sở Ly, nhất định sẽ lập đại công, miễn cưỡng cũng được thăng phẩm.
…
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, ánh mặt trời chói chang khiến người ta cũng cảm thấy lười biếng. Đương lúc Sở Ly định đi nghỉ trưa thì có vài âm thanh lao xao vang lên, có người lên đảo. Ngay lập tức, Sở Ly và Lý Việt vội vã chạy ra bờ sông để xem là đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Mạnh Khánh Lâm đang cười tít mắt bước xuống thuyền, vẻ mặt rạng rỡ.
Sở Ly và Lý Việt bèn tiến đến hành lễ.
– Tốt, tốt!
Mạnh Khánh Lâm vỗ vỗ vai Sở Ly, thân mật nói:
– Tiểu Sở, lần này nhờ phúc của ngươi nên Đông Hoa viên ta có thể nở mày nở mặt rồi.
Bách Thảo viện là nơi cai quản tất cả dược liệu trong phủ, Đông Hoa viên thuộc sự cai quản của tam tiểu thư Tiêu Kỳ, Tây Hoa viên do đại công tử Tiêu Thiết Ưng cai quản. Ở Bách Thảo viện, hai phe đấu nhau rất dữ dội, đương nhiên, Mạnh Khánh Lâm thuộc phe Đông Hoa viên.
– Đều hết bệnh rồi sao?
Sở Ly cười hỏi.
Mạnh Khánh Lâm cười lớn nói:
– Tổng cộng ba trăm gốc Tuyết Lan!
Lý Việt vội hỏi:
– Mạnh lão, vậy Sở huynh đệ có được thăng phẩm không?
– Từ hôm nay, Tiểu Sở sẽ là thị vệ cửu phầm, Tiểu Lý, ngươi cũng được ăn theo, bát phẩm!
Mạnh Khánh Lâm cười hì hì móc ra hai tờ ngân phiếu nói tiếp:
– Một vạn lượng là của Tiểu Sở, còn hai ngàn lượng là của Tiểu Lý, đây là tiền thưởng của Bách Thảo viện chúng ta.
Sở Ly nhận lấy ngân phiếu, chắp tay cười nói:
– Đa tạ Mạnh Lão!
Có được phần thưởng lớn như vầy, Mạnh Khánh Lâm nhất định là đã bỏ ra rất nhiều công sức.
– Được lắm Tiểu Sở, nhân tài có thể bồi dưỡng đây!
Mạnh Khánh Lâm tiếp lời:
– Lần này xem như là đã cho Cố Lập Đồng biết mặt rồi!
Lý Việt kinh ngạc hỏi:
– Cố Lập Đồng lần này không tìm ra cách trị bệnh cho Tuyết Lan sao? Hắn ta là thiên tài mà!
Cố Lập Đồng vào phủ được ba năm, là thị vệ bát phẩm, lập đại công hai lần, đã giới thiệu được hai loài hoa quý hiếm, tiền đồ xán lạn.
Mạnh Khánh Lâm khoát khoát cánh tay tròn múp míp của mình nói:
– Hắn không có tâm trạng làm chuyện này.
Sở Ly nói:
– Mạnh Lão, ta có thỉnh cầu này.
– Nói thử xem!
– Ta muốn tham quan Dược Viên.
– Ôi chao, dã tâm cũng lớn đấy, muốn vào Dược Viên?
– Chỉ là nghe danh đã lâu, nên rất hiếu kỳ.
– Ừm…
Mạnh Khánh Lâm nghĩ ngợi một lát rồi cười nói:
– Được rồi, chỉ được vào Dược Viên cửu phẩm!
– Đa tạ Mạnh Lão!
– Dược Viên không đẹp như tưởng tượng đâu, đi thôi!
Mạnh Khánh Lâm dẫn hai người lên thuyền, hắn đứng ở đầu thuyền chỉ huy, Lý Việt chèo thuyền, khoảng hơn nửa giờ sau cả ba đến một đảo nhỏ.
Bốn hộ vệ trung niên tiến đến, ánh mắt sắc như tên, Mạnh Khánh Lâm đưa lệnh bài ra, các hộ vệ liền cúi đầu lùi xuống nhường đường.
Lý Việt nhăn mặt bịt mũi, tưởng như có thể nôn mửa bất kỳ lúc nào.
Sở Ly lắc đầu buồn bã, hòn đảo này nặng mùi quá, vô số mùi vị pha trộn vào nhau, thơm không thơm, hôi không hôi, mà vô cùng khó chịu.
Mạnh Khánh Lâm nhìn Lý Việt cười nói:
– Tiểu Lý, ở trong Dược Viên lâu ngày, trên người cũng sẽ có mùi này, có tắm sao cũng không sạch, thấy sao, thơm không, ha ha!
Lý Việt nhăn mặt nói:
– Vậy thì sao mà đến Yêu Nguyệt lầu cho được, cô nương nào chịu nổi mùi này chứ!
Mạnh Khánh Lâm cười nói:
– Ngươi tưởng tiền thưởng là thưởng không đấy à?
Một lúc sau, ba người đến một mảnh sân nhỏ.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn ra xa một dặm theo hình vuông, liền thấy có rất nhiều mảnh sân nhỏ nối tiếp nhau, mỗi mảnh sân là một ruộng trồng thảo dược, một loại linh dược.
Ruộng thảo dược trước mặt họ chuyên trồng cỏ Đuôi Chó, Sở Ly nhận ra đây là Phù Không thảo, là một loài thảo dược đứng đầu trong các linh dược cửu phẩm.
Một nam tử trung niên gầy gò đang cúi người cuốc cỏ, cẩn thận từng chút một, hắn sợ cuốc trúng Phù Không thảo. Cuốc mà hắn đang dùng được làm bằng ngọc bích, vô cùng tinh xảo.
– Mạnh Lão!
Nam tử trung niên nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, sau đó chắp tay hành lễ.
Mạnh Khánh Lâm khoát tay:
– Tiểu Kinh, ngươi cứ làm việc đi, ta dẫn họ tham quan một chút.
– Người mới à?
Kinh Trị Hải cười hỏi.
Mạnh Khánh Lâm đáp:
– Lập công, được cất nhắc thăng phẩm, dẫn họ tham quan Dược Viên xem như thưởng khích lệ vậy.
Kinh Trị Hải mặt biến sắc, trịnh trọng chắp tay lại nói:
– Thất lễ rồi, hai vị huynh đệ cứ tự nhiên.
Được cất nhắc thăng phẩm không phải là chuyện dễ, những người như thế thường rất có tiền đồ, có chức quan gì cũng ưu tiên chọn thị vệ được cất nhắc trước.
– Kinh tiền bối, ta có thể sờ chút không?
– … Đương nhiên rồi, nhưng phải cẩn thận, chúng rất mỏng manh yếu ớt.
Sở Ly gật đầu cám ơn, cẩn thận đụng vào một cây Phù Không thảo, một luồng khí tức thuần khiết tràn vào.
Dùng nó luyện Tẩy Mạch quyết cần hai năm.
Đây là linh dược cửu phẩm, nếu như là linh dược nhất phẩm, thì còn nhanh hơn nhiều!
Kết hợp tinh khí của linh dược và Tẩy Mạch quyết sẽ hiệu quả hơn dùng Thuế Phàm quả nữa. Thuế Phàm quả có thể giúp xương tủy thay đổi, nhanh chóng hoàn thành nền tảng võ học, thậm chí còn đem lại nhiều lợi ích nữa, chỉ tiếc đó chỉ là loại quả trong truyền thuyết.
Tinh khí của linh dược cũng giống như tinh khí của ngũ cốc mà con người thường dùng, một khi đã chết đi thì tinh khí cũng tiêu tan, hiệu lực chữa bệnh của linh dược và tinh khí là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Nội công là chuyển hóa tinh khí của ngũ cốc thành nội lực, tinh khí của ngũ cốc có thời hạn còn tinh khí của cỏ cây là vô hạn, dùng nó để thay thế tinh khí của ngũ cốc thì hiệu quả luyện công sẽ tăng nhanh chóng!
Nghĩ đến đây, Sở Ly cảm thấy tràn trề hi vọng!
– Tiểu tử, đang nghĩ đến chuyện tốt đẹp gì thế?
Mạnh Khánh Lâm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Sở Ly buông tay ra cười cười.
– Đến nơi khác xem thôi, Tiểu Kinh, ngươi làm việc đi nhé.
Mạnh Khánh Lâm khoát khoát tay.
Kinh Trị Hải cung kính tiễn ba người ra tận cửa.
Ba người họ tiếp tục tham quan thêm năm mảnh vườn khác nữa, Sở Ly phát hiện tinh khí của Phù Không thảo là thuần khiết nhất. Thế nên hắn cần phải nhanh chóng thăng phẩm để sớm được đến đây tu luyện.
Trên đường trở về, Lý Việt chèo thuyền, Mạnh Khánh Lâm cười nói với Sở Ly.
– Tiểu Sở, muốn vào đó sao?
Sở Ly gật gật đầu.
Lý Việt vội nói:
– Huynh đệ, ngươi không muốn ở Đông Hoa viên nữa à?
– Chạy qua chạy lại hai bên thôi.
– Tiểu Sở, kinh nghiệm của ngươi còn ít quá, phải chờ mấy năm nữa.
– Mạnh Lão sẽ có cách chứ.
– Cách à, có đấy, lập công!
– Mong Mạnh Lão chỉ dẫn cho!
– Ngươi biết là Cố Lập Đồng đang nghiên cứu Nguyệt Quang lan chứ?
Mạnh Khánh Lâm cười tít mắt nói:
– Chỉ cần ngươi có thể trồng được Nguyệt Quang lan trước hắn, ta đảm bảo ngươi sẽ được vào Dược Viên cửu phẩm!
– Nguyệt Quang lan…
Sở Ly nhíu mày.
Lá cong cong, ban đêm sẽ phát sáng, trông như ánh trăng khuyết nên mới có tên là Nguyệt Quang lan.
Loài hoa này sống ở Nguyệt Quang đảo, chỉ cần rời đảo là chỉ sống được một tháng thôi, trước giờ không có ngoại lệ nào. Nhưng vì là loài hoa tuyệt đẹp nên được rất nhiều người thích.
Một gốc Nguyệt Quang lan ít nhất chũng hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng bạc có thể mua được một ngôi nhà nhỏ ở Sùng Minh Thành.
Sở Ly là thị vệ cửu phẩm, một tháng được mười lượng bạc đã là cao rồi, làm một năm cũng không mua được một gốc Nguyệt Quang lan nữa, thế mới biết nó đắt cỡ nào.
Nguyệt Quang lan đắt đỏ thế nên có rất nhiều cao thủ nghiên cứu kéo dài tuổi thọ cho nó, tiếc là không ai thành công. Cố Lập Đồng tự cao tự đại nên mới dám thử thách như vậy.
– Không dám ư?
Mạnh Khánh Lâm cười toe nhìn hắn hỏi.
Lý Việt không ngừng nháy mắt với Sở Ly.
Sở Ly gật đầu:
– Được, ta sẽ thử xem sao.
Sau khi đưa Mạnh Khánh Lâm về, hai người liền về Đông Hoa viên, Lý Việt vừa chèo thuyền vừa trách móc Sở Ly:
– Huynh đệ, sao đệ gan vậy, là Nguyệt Quang lan đấy!
Sở Ly ngẩng mặt hóng gió cười nói:
– Thử thôi mà.
– Nếu như Cố Lập Đồng biết được, nhất định sẽ có chuyện đấy!
Sở Ly chỉ mỉm cười không nói gì.
– Ôi, gan của đệ…
Lý Việt chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Hắn ta rất khâm phục tính tình thoải mái của Sở Ly, hình như không gì có thể làm Sở Ly bận lòng cả. Nhưng tính tình như vậy lại rất dễ đắc tội người khác, rất dễ gây họa.
Sở Ly thấy Lý Việt lo lắng, bèn cười nói:
– Hắn dù sao cũng không dám xông vào Đông Hoa viên đâu nhỉ?
– Đương nhiên rồi, nhưng mà hắn lòng dạ hẹp hòi, bất chấp thủ đoạn, nhất định sẽ kiếm chuyện với đệ cho xem!
– Vậy thì hãy giữ bí mật, im lặng mà làm!
– Ta đương nhiên là không thành vấn đề rồi!
Lý Việt cao giọng đáp.
Sở Ly bất giác lắc lắc đầu, người như Lý Việt, chắc chắn là không thể giữ bí mật được.
Lý Việt lại nói lớn:
– Ta tuyệt đối sẽ không nói ra đâu!