– Tách!
Đũa trên tay Trác Phi Dương gãy làm đôi.
Bạch Tri Tiết giật nảy mình, nói khẽ:
– Công tử?
Sắc mặt Trác Phi Dương vô cùng khó coi, gật đầu nói:
– Đi, về thôi!
– Công tử no rồi sao?
Bạch Tri Tiết nói, thức ăn trên bàn căn bản chưa đụng đũa, thật đáng tiếc, cả bàn thức ăn này đâu có rẻ! Trác Phi Dương đứng dậy tới bên cạnh Tô Như, chắp tay cáo từ, Tô Như xua tay ra hiệu hắn cứ tự nhiên.
Trác Phi Dương oán giận trừng mắt nhìn Sở Ly, sau đó quay người bước đi.
Tô Như cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn Trác Phi Dương rời khỏi.
Sở Ly thở dài:
– Tổng quản, người muốn sự việc thêm rối rắm.
Tô Như khẽ cười:
– Như vậy mới thú vị, Sở Ly, nếu như ngươi không tranh được với Trác Phi Dương ta sẽ thực sự nói ngươi là kẻ vô dụng.
– Tổng quản, chuyện nam nữ không giống với các chuyện khác, không đơn giản như vậy.
– Tại ngươi nghĩ quá phức tạp thôi… Được rồi, ngươi đừng dài dòng nữa, giành lấy Triệu Dĩnh về tay là được!
– Việc này là đương nhiên, Trác Phi Dương không phải đối tượng phù hợp, ta tuyệt đối không để Triệu sư muội rơi vào nước sôi lửa bỏng!
– Gã Trác Phi Dương này không xem ai ra gì, ích kỷ tư lợi, trong mắt chỉ có một mình hắn, chỉ được mỗi ngoại hình, ai đi theo hắn người đó xui xẻo!… Mai ta sẽ mua hai cửa tiệm này, sau đó lập tức thi công!
– Đa tạ tổng quản.
– Ngươi hãy làm xong việc này, nhanh chóng chuẩn bị việc linh điền, đây là một việc lớn.
– Được.
Thời gian bảy ngày chớp mắt qua đi.
Buổi trưa, mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, trong thành có phần yên ắng, ánh mặt trời thiêu đốt khiến mọi người phải chỉ muốn tránh nóng, cố gắng chui vào trong bóng râm. Sở Ly hẹn Triệu Dĩnh cùng tới xem hai cửa tiệm, hai người có nội lực hộ thể, không sợ nắng nóng.
Hai cửa tiệm đều đã làm thông với nhau, kết cấu bên trong được cải tạo thành một tửu quán, hai người bước vào quan sát một lượt, Triệu Dĩnh rất hài lòng, rất rộng rất thoáng đãng.
Thăm quan một vòng xong hai người liền đi về, vừa đi dạo vừa nói chuyện, rất tự tại, thoải mái.
Bước vào một con ngõ nhỏ, rẽ một ngã rẽ, nhìn thấy một người áo xanh đứng ở giữa con đường đá xanh nhỏ, quay lưng lại phía hai người, thân hình cao lớn.
Sở Ly vừa nhìn liền nhận ra Trác Phi Dương, Triệu Dĩnh cũng nhận ra, đôi lông mày cong cong khẽ nhíu lại.
Mấy hôm nay, Trác Phi Dương luôn tới làm phiền nàng, nàng bế quan tránh mặt hắn không gặp, không ngờ hắn lại theo tới đây, thật là…
Sở Ly vẫn tiếp tục đi, Triệu Dĩnh cũng đành phải đi theo.
Đợi họ đến gần, Trác Phi Dương mới từ từ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh đành lên tiếng:
– Trác sư huynh!
– Triệu sư muội thật có nhã hứng!
Trác Phi Dương cười nhạt, nói:
– Không phải muội đang bế quan sao?
– Ra ngoài có chút việc, Trác sư huynh ở đây đợi muội sao?
– Ta không đợi muội!
Ánh mắt Trác Phi Dương lạnh lùng, trừng mắt nhìn Sở Ly:
– Ta đợi ngươi, gã họ Sở kia!
Sở Ly nói:
– Trác Phi Dương, có việc gì?
– Gã họ Sở kia, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!
Trác Phi Dương chỉ vào hắn chửi mắng:
– Ngươi nhờ Tô tổng quản, điều Triệu sư muội làm hộ vệ cho ngươi, ngươi là tên tiểu nhân lấy việc công mưu cầu việc tư!
Sở Ly nổi giận nói:
– Ăn nói linh tinh!… Ngươi biết ngươi vi phạm quy định rồi chứ?
Hắn làm nhiệm vụ tuyệt mật, gọi là tuyệt mật chính là người thực hiện nhiệm vụ cần bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài, những hộ vệ khác cũng không được nghe ngóng, thăm dò.
Hành động này của Trác Phi Dương là phạm luật, nếu truy xét, sẽ bị xử lý không hề nhẹ.
– Gã họ Sở kia, đừng tưởng rằng có Tô tổng quản làm chỗ dựa, ngươi sẽ thành kẻ có vai vế!
– Trác Phi Dương, ngươi thôi đi. Nói đi, ngươi muốn thế nào?
– Hừm!
Trác Phi Dương hạ tay chỉ Sở Ly xuống, bĩu môi nói:
– Ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi một bài học!…Triệu sư muội, chúng ta về thôi.
– Trác sư huynh, có chuyện gì sao?
Sở Ly cau mày nói:
– Trác Phi Dương, ta và Triệu sư muội có việc quan trọng, đừng gây rối nữa!
– Việc quan trọng? Hừm, chẳng qua là muốn kiếm chuyện tiếp cận Triệu sư muội mà thôi!
Trác Phi Dương cười nhạt nói:
– Ta còn không biết chút ý đồ đó của ngươi sao?
Sở Ly nói:
– Được rồi, Triệu sư muội dịu dàng, lương thiện, ai mà không thích, ta cũng vậy, thế thì sao nào, chỉ cho phép ngươi theo đuổi Triệu sư muội, không cho phép ta theo đuổi?
– Ngươi là một tên vô dụng, ngươi không có tư cách!
– Tương lai ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!
– Việc tương lai không ai biết chắc được, tưởng rằng tư chất tốt là có thể trở thành cao thủ, ngươi ngây thơ quá, người tư chất tốt nhiều vô kể, có mấy kẻ thực sự trở thành cao thủ?…Trác Phi Dương, tên ngốc không coi ai ra gì như ngươi sớm muộn gì cũng mất mạng, nếu muốn tốt cho Triệu sư muội, ngươi hãy cách xa muội ấy ra!
Hai mắt Trác Phi Dương như muốn phun lửa, nghiến răng cười nhạt:
– Triệu sư muội đi theo tên vô dụng như ngươi càng không có cuộc sống tốt đẹp!
– Ta là lục phẩm, có thể nuôi Triệu sự muội, có thể cho muội ấy một cuộc sống yên ổn, ngươi có thể sao?…Thân là hộ vệ, từ sáng tới tối đầu buộc cạp quần, sống được hôm nay không biết có ngày mai hay không!…Nói không chừng ngày hôm sau làm nhiệm vụ đã mất mạng, ngươi muốn để Triệu sư muội cả ngày phải lo lắng không yên sao?
– Ngươi…
Trác Phi Dương vừa giận dữ vừa ảo não, không nên tranh luận với hắn, dùng sở đoản của mình tấn công sở trường của hắn thì chỉ tự chuốc nhục vào người, nghĩ tới đây hắn nói:
– Ta sắp sửa bước vào Tiên Thiên rồi, tới lúc đó…
Sở Ly xua tay:
– Vậy thì đợi tới khi ngươi đạt tới Tiên Thiên rồi tính, nói khoác ai chả nói được, Tiên Thiên đâu dễ dàng vượt qua, tạm biệt!
Hắn nói xong liền kéo tay áo Triệu Dĩnh đi, Triệu Dĩnh nhìn Trác Phi Dương rồi lại nhìn hắn, rất khó xử, không muốn tuyệt tình như vậy.
Nàng giậm chân, giằng khỏi tay Sở Ly, nói:
– Muội đi trước.
Nàng quay lưng, bỏ chạy.
Sở Ly đứng tại chỗ lắc đầu, nàng ta quá lương thiện, tới bước này rồi vẫn không muốn làm tổn thương Trác Phi Dương, thật khó xử cho nàng ấy!
Trác Phi Dương nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng, thở phào một tiếng, sắc mặt sa sầm:
– Gã họ Sở kia, ngươi tránh xa Triệu sư muội ra!
Sở Ly nói:
– Ngươi tránh xa muội ấy ra!…Đúng rồi, hiện giờ ngươi không phải là đối thủ của Triệu sư muội, ngươi biết chứ?
– Buồn cười!
Trác Phi Dương khinh miệt cười nhạt.
Sở Ly lắc đầu nói:
– Ngươi sớm ngày mơ mộng, tự cho mình là cao thủ, thực đáng thương… Trác Phi Dương, chi bằng ngươi hãy đi tỉ thí với Triệu sư muội, tới lúc đó ngươi sẽ biết mình nực cười tới mức nào!
– Ta sẽ thực hiện!
Trác Phi Dương lạnh lùng nói
Sở Ly đi về phía trước, ghé lại gần hắn:
– Nếu như ngươi đánh không lại Triệu sư muội, vậy thì tự cắt cổ đi, mất mặt!
– Liên quan gì tới ngươi!
Trác Phi Dương nói.
– Thật đáng thương!
Sở Ly lắc đầu, đi lướt qua hắn.
Gân xanh trên tay Trác Phi Dương nổi lên, giống như những con sâu, nhưng hắn cố gắng kìm nén không ra tay, đợi tới Tiên Thiên rồi xử lý hắn, quân tử báo thù mười năm không muộn!
Sở Ly bước đi nhẹ nhàng, men theo đường đá xanh đi hết con ngõ nhỏ, nét mặt tươi cười.
Hắn có thể biết trước được Trác Phi Dương sẽ làm gì, tỉ thí với Triệu Dĩnh, phát hiện mình không bằng Triệu Dĩnh, sẽ giận dữ bế quan tu luyện, bản thân mình sẽ có chuỗi ngày yên ả. Trác Phi Dương là kẻ cao ngạo, theo chủ nghĩa đại nam nhân duy ngã độc tôn, nếu như thấy không bằng Triệu Dĩnh, tuyệt đối sẽ không theo đuổi nàng ta nữa, nhất định sẽ đợi tới khi đánh bại được Triệu Dĩnh mới theo đuổi tiếp, tới lúc đó, trái tim Triệu Dĩnh đã thuộc về mình rồi!
Nghĩ tới đây, bước chân Sở Ly càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.