Mặc dù trong ký ức biết một chủng tộc có sinh mệnh kì lạ có trí tuệ tên Sách Qua, nhưng khi tận mắt thấy được, Bùi Chu vẫn có chút bất ngờ.
Trước mắt là một người tộc Sách Qua bị trọng thương, tuy rằng hắn thân thể giống nhân loại, có đầy đủ ngũ quan, thế nhưng hắn rõ ràng không thuộc về dạng sinh mệnh hữu cơ.
Đối phương toàn thân do một loại kim loại không biết tên tạo thành, phản chiếu ánh sáng màu xám bạc cao cấp, hình như là mới vừa trải qua một hồi ác chiến, cả người rỉ sét loang lổ, bị ăn mòn rất nặng, quần áo trên người đều bị phá vụn hết, cánh tay cũng bị cắt đứt, bụng có một cái lỗ thủng rất to…
Này, này, chuyện này… Như vậy còn có thể sống sao?
Bùi Chu cảm thấy huyệt thái dương của mình co giật một cái, họng kho khăn mà nuốt xuống một chút, mình… mình hình như chưa từng trị liệu cho một sinh mệnh kim loại nào, phải làm sao mới tốt đây?
Thế nhưng dưới ánh mắt trông mong của thú nhân xung quanh, anh đành phải đứng dậy, đẩy nhẹ kính mắt viền bạc một cái, tận lực bảo trì hình tượng một vị bác sĩ thú y chuyên nghiệp, thay bệnh nhân này trị liệu một phen.
Nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh người tộc nhân Sách Qua bị trọng thương này, đưa tay sờ sờ cổ của hắn… Ừm, rất tốt, không tim có đập.
Bùi Chu mặt ngoài không hề biểu hiện chút dị thường nào, nhưng nội tâm một mảnh trời long đất lở: “…” Thậm chí ngay cả tim đập đều không có!!! Này còn có thể sống à!?
Anh cố nén một tia sợ hãi sâu trong nội tâm, hướng mắt nhìn về cái lỗ thủng trên bụng đối phương một cái.
—— bên trong rỗng tuếch, không có bất kỳ nội tạng gì, nhưng có thể nhìn thấy kim loại màu xám bạc tạo thành huyết nhục, đang không ngừng nhúc nhích, chất lỏng kim loại nóng rực cũng đang hướng bên ngoài chảy ra…
“Kim loại bên trong còn có thể nhúc nhích, kia… chắc là còn sống đi.” Nhìn thấy loại cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này, Bùi Chu thật sự có chút tê cả da đầu.
“Có ai giúp tôi đưa người bệnh này về phòng khám được không.” Bùi Chu nhìn về phía thú nhân xung quanh, giải thích: “Rất nhiều thuốc của tôi đều để tại phòng khám bệnh, không có mang theo ra ngoài.”
Không đợi mọi người lên tiếng, Raymond dẫn đầu lên tiếng trước: “Được rồi, dù sao tôi cũng phải giao hàng cho cậu, tôi và các anh em tiện đường giúp cậu đem người khiêng trở lại đó!”
Bùi Chu liên tục cảm ơn: “Vậy thì quá tốt rồi.”
“Nhưng người này là nơi nào tới nhỉ?” Đại La La nhìn về phía thú nhân thôn dân xung quanh hỏi: “Mọi người có người biết hắn không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu biểu thị không quen biết.
Chỉ có hồ ly tiên sinh ngồi xổm dưới chân đám đông nhìn về phía người tộc nhân Sách Qua bị trọng thương kia ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng nó lại không thể nói chuyện.
Trong đám người, bỗng nhiên có một thú nhân hơi lớn tuổi nhìn chằm chằm người Sách Qua trên đất, nói: “Các người xem y phục trên người hắn… Có phải khá giống quân trang không.”
Câu nói này lập tức đưa tới mọi người nghị luận sôi nổi.
“Cái bộ quần áo này bị ăn mòn đến màu sắc đều không thấy rõ, nơi nào có thể nhìn ra…”
“Tộc người Sách Qua nắm giữ thân thể kim loại, không có cảm giác đau, khắp toàn thân đều có thể biến hình, chỉ cần còn sót lại một giọt chất lỏng kim loại, có thể khởi tử hoàn sinh… Tộc nhân bọn họ thành chiến sĩ tỉ lệ rất cao.”
“Còn có, gần đây các người không xem tin tức sao, trong chiến dịch Pandora các chiến sĩ đế quốc sau khi tập kích nữ vương trùng tộc thành công, toàn bộ người đều mất tích… Có thể hay không, đây chính là một người còn sống sót?”
“Mau đi nhanh một chút, chúng ta nhanh đi thông báo cho trưởng quan chấp chính, nơi này phát hiện một quân nhân trọng thương!”
Warren tinh cầu là một cái tinh cầu nông nghiệp hẻo lánh, rất ít khi phát sinh tin tức lớn gì, việc này vừa xảy ra, hết thảy dục vọng bát quái của thôn dân đều bị kích thích ra, tranh nhau đưa ra suy đoán.
Có rất nhiều dân làng hình thành đoàn tự phát cùng Bùi Chu một đường đem người tộc Sách Qua bị trọng thương hộ tống quay lại phòng khám.
…
Phòng khám bác sĩ Bùi:
Bùi Chu đứng ở trước bàn khám bệnh quan sát cái người tộc Sách Qua kia một chút.
Hắn vẫn như trước đang trong trạng thái bị thương hôn mê.
Đối mặt với thân thể kim loại kia làm Bùi Chu có chút khó khăn, không biết phải từ đâu ra tay, anh đơn giản cứ trước tiên đem người đưa vào máy quét hình toàn thân, tiến hành phân tích bệnh tình.
Sau đó, anh trở lại cửa phòng khám bệnh, động viên mấy thú nhân nóng ruột một chút: “Mọi người yên tâm, tôi đã làm kiểm tra thân thể cho anh ta rồi, sẽ tận lực chữa khỏi cho anh ta!”
Thú nhân xung quanh xôn xao: “Bác sĩ Bùi, làm phiền anh chăm sóc cho người bệnh này nhé, tình huống cụ thể, chúng tôi đã thay anh thông báo lên, rất nhanh sẽ có người lại đây phụ trách.”
Đối mặt đám thú nhân nhiệt tâm này, khoé miệng Bùi Chu mân ra một chút ý cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực chăm sóc tốt cho anh ta.”
Nghe được bác sĩ Bùi chính miệng hứa hẹn, các thôn dân liền liên thanh tán dương vài câu, sau đó mới an tâm rời đi.
…
Lúc này, cửa chỉ còn sót Raymond cùng nhóm thợ săn.
Bầu không khí an tĩnh chốc lát, Bùi Chu chỉ huy bọn họ đem các loại cá, thịt, dược liệu, đều khiêng đến cất ở tủ lạnh phòng thực nghiệm trên tầng hai.
Đại La La nhìn thấy hôm nay Bùi Chu vừa phải xử lý nguyên liệu nấu ăn, còn phải trị liệu cho người Sách Qua bị thương, nàng liền nói một câu: “Xem ra cậu bây giờ rất bận rộn, tôi không quấy rầy nữa, đi trước nhé!”
Vì vậy, đứng ở cửa lớn chỉ còn sót lại Raymond, hồ ly tiên sinh, cùng Bùi Chu.
Tầm mắt Raymond tuần tra khắp phòng khám bệnh một lượt, cuối cùng dừng lại trước thân ảnh Bùi Chu: “Đúng rồi, tự giới thiệu một chút, ngoại trừ là giáo sư dạy chiến đấu ở cô nhi viện, tôi còn là đội trưởng của đội săn.”
“Đội chúng tôi đã bán các loại thịt thú hoang từ lâu rồi, cậu sau đó nếu như còn muốn nhập hàng, không cần chạy ra chợ, có thể trực tiếp thông qua quang não truyền tin cho tôi, tôi cho người giao hàng tới tận cửa!”
Bởi dọc đường có Raymond hỗ trợ, Bùi Chu xác thực bớt việc không ít, đối với hắn ấn tượng cũng không tồi.
Bùi Chu: “Được rồi, vậy tôi sau này sẽ mua của anh.”
Hồ ly tiên sinh hơi híp lại đôi mắt hẹp dài, bất động thanh sắc trên dưới quan sát đối phương một phen, trên người tên thú nhân này nó mơ hồ ngửi được một luồng mùi vị quen thuộc, chính là tên thú nhân nam tính tiếp cận bạn lữ của mình mấy ngày trước!
Một khắc kia, hồ ly tiên sinh bén nhạy cảm thấy một tia mùi vị của người cạnh tranh.
Raymond liếc mắt nhìn bảng giới thiệu trước của phòng khám rồi giống như tùy ý hỏi một câu: “Bác sĩ Bùi, chỗ cậu cung cấp dịch vụ khai thông tinh thần lực giá cả bao nhiêu vậy?”
“Tôi gần đây thường thường đi ra ngoài săn thú, tinh thần lực quả thực đều cạn kiệt, mới đây tôi còn thật muốn tìm một vị bác sỹ thú y đáng tin cậy làm liệu trình khai thông.”
Trong khi nói chuyện ánh mắt của hắn luôn nhìn Bùi Chu —— đối phương có khuôn mặt tuấn tú, trên mũi có một cặp mắt kính viền bạc, ngoại hình một bộ nhã nhặn cấm dục, khóe miệng hơi mím gợi ra một nụ cười nhàn nhạt, cả người bao phủ bởi ánh hào quang thiện lương, càng làm cho lòng hắn giống như bị sợi lông chim trêu chọc đến ngứa ngáy.
Hồ ly tiên sinh vẫn luôn cuộn tròn vùi ở trong ngực Bùi Chu bỗng dưng đột ngột dựng thẳng lông mao, một đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn chằm chằm Raymond, con mắt lộ ra hung quang cảnh giác, cái con sói đuôi to này đang suy nghĩ gì, sao lộ ra biểu tình muốn ăn đòn thế kia!
Trong đôi mắy Raymond lại căn bản không nhìn thấy con hồ ly kia, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười xán lạn, ánh mắt nhìn Bùi Chu phát sáng như bắn ra tia laze.
Bùi Chu vẫn chưa phát hiện, chuyên nghiệp mười phần nói: “Phòng khám mở cửa kinh doanh từ 9 giờ đến 11 giờ, buổi chiều thì từ 1 giờ đến 5 giờ, làm trị liệu khai thông tinh thần lực 600 tinh tệ một lần, yết giá công khai.”
“Hả?” Raymond nhướng mày, trêu ghẹo nói: “Cậu thu lệ phí không rẻ à nha!”
Bùi Chu hợp tình đáp: “Chỗ tôi không có giảm giá.”
“Nha ngao!” Hồ ly tiên sinh cuộn tròn vùi ở trong ngực Bùi Chu cũng phối hợp gào một tiếng, như là đang đồng ý với anh.
Raymond lúc này mới chú ý tới tên tiểu tử này tồn tại, tầm mắt hắn nhàn nhạt quét qua, khóe miệng hơi nhếch lên căn bản không đem nó để ở trong mắt.
Raymond lấy ngón tay xoa xoa quai hàm cương ngạnh của mình, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ tự tin nắm chắc tình thế, thẳng thắn nở nụ cười: “Được, không bớt tôi cũng tới.”
Hồ ly tiên sinh gầm nhẹ: “Nha ngao!” Đến cái gì mà đến, cút! (ノ Д) ノ
Bùi Chu đẩy kính mắt một cái, cười cười không lên tiếng.
Lúc này mấy người thợ săn còn lại cũng đều từ lầu hai chạy xuống, bọn họ xoa xoa lớp mồ hôi trên trán mình, hướng Bùi Chu nói: “Được rồi, bác sĩ Bùi, hàng hóa chúng tôi đều cất vào tủ lạnh cậu rồi.”
Nam tử gầy gò cười hì hì chuyển hướng Raymond: “Lão đại, chúng ta đi thôi!”
Raymond sắc mặt do dự một chút, thoạt nhìn còn có chút lưu luyến không rời, thế nhưng hắn không còn cớ để lưu lại, đành phải giả vờ hào phóng vung vung tay: “Ok, bác sĩ Bùi làm việc đi, chúng tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Bùi Chu gật gật đầu, sau khi tiễn đám người này rời đi, phòng khám phút chốc yên tĩnh lại.
Anh khẽ thở phào một hơi, đem hồ ly tiên sinh nãy giờ phi thường nóng nảy bất an đặt xuống đất.
Một lần nữa trở lại trước máy quét hình toàn thân, vào lúc này, báo cáo chuẩn đoán đã in ra.
【 giới tính: Nam, cốt linh: 101, chủng tộc: Sách Qua 】
【 phân tích tình trạng sinh lý: Bị thương nghiêm trọng, xuyên thủng, thương tổn do ăn mòn, chịu tổn thương nặng trọng hệ không gian kỳ quái… 】
【 tình trạng tinh thần lực: Tốt. 】
【 phương án điều trị hiệu quả 1: Sử dụng khoang trị liệu cấp S. 】
【 phương án trị liệu bảo thủ 2: Sử dụng khoang trị liệu cấp A, thuốc điều trị ngoại thương chuyên dụng cho tộc người Sách Qua. 】
【 dị năng: thân thể kim loại 】
【 mức tiềm lực: 1011 】
【 mô hình xương: Không có 】
Bùi Chu nắm bản báo cáo chẩn đoán trong tay, tâm lý cảm thấy nhẹ nhõm, đầu tiên anh vội vả chạy đến phòng thực nghiệm lầu hai, đi tìm cái gọi là “thuốc điều trị ngoại thương chuyên dụng cho tộc người Sách Qua”.
Bùi Chu dự trữ rất nhiều thuốc, bày biện ngay ngắn có thứ tự bên trong tủ thủy tinh, anh đẩy kính mắt một cái, cẩn thận tìm dọc theo nhãn dán trên tủ.
“Nha ngao!”
Bỗng nhiên, anh nghe thấy hồ ly nhãi con nhà mình gào gào hô lên, Bùi Chu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hồ ly nhãi con đang dùng móng vuốt lay một tủ thuỷ tinh.
“Hả?” Bùi Chu đẩy kính mắt, tò mò đi tới, liền nhìn thấy hồ ly nhãi con lay cái tủ kia, trên đó dán một cái nhãn mác “Thuốc điều trị ngoại thương chuyên dụng cho tộc người Sách Qua”.
Bùi Chu vui mừng vô cùng, vội vàng xoa xoa đầu hồ ly tiên sinh, kích động tại gò má của nó hạ xuống một cái hôn: “Con à, con quả thực quá thông minh!”
Hồ ly tiên sinh nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, trong đôi mắt mang theo sự dung túng cùng sủng nịch, nó chậm rãi bước đi thong thả sang một bên, đem vị trí lấy thuốc nhường ra, cái đuôi bông xù dùng một loại tần suất vô cùng ưu nhã lắc lư qua lại.
Bùi Chu cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đem thuốc bên trong tủ lấy ra, rồi lại vội vã quay xuống dưới lầu, đem thuốc rắc đều trên vết thương của người Sách Qua kia.
Theo từng lớp bột thuốc màu xám bạc rơi xuống, phảng phất như có âm thanh “Xì” phát ra, huyết nhục kim loại của người Sách Qua bắt đầu hơi co giật, cũng tăng nhanh tốc độ di chuyển.
Cái tình cảnh kia có thể nói là có chút khủng bố, dù Bùi Chu kiến thức rộng rãi đến đâu thì sắc mặt cũng không khỏi có chút khó coi, anh mím mím đôi môi khô khốc, nhưng vẫn cố ôm lấy cái người bị trọng thương kia bỏ vào khoang trị liệu cấp A, sau đó đóng cửa khoang và đặt vào một túi chất lỏng trị liệu hoàn toàn mới.
Bên ngoài khoang trị liệu hiển thị thời gian trị liệu dự tính là 17 giờ.
“Được rồi, dù sao tôi cũng bỏ ra đủ vốn liếng rồi.” Bùi Chu gõ gõ khoang trị liệu giống vỏ trứng gà, lẩm bẩm nói: “Chính anh cũng phải không chịu thua kém, mau mau khôi phục nha!”
Hồ ly tiên sinh theo sát Bùi Chu nện bước đi ở phía sau, hắn nhìn chằm chằm khoang trị liệu đang đóng, ánh mắt cũng đầy chăm chú và hy vọng.
…
” Cốc cốc cốc ——” ngay lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Bùi Chu cùng hồ ly tiên sinh quay đầu lại liền nhìn thấy một nhân viên công chức thú nhân tai khuyển đứng ở cửa.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng, quần tây, cầm trong tay một cuốn sổ ghi chép, sắc mặt nghiêm trang nói: “Tôi là điều tra viên ban ngành chính phủ phái tới. Tới để xác nhận thân phận người Sách Qua bị trọng thương.”
——
14/02/2021