*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi đồng ý với Đại La La, Bùi Chu liền cảm thấy có chút khó khăn.
Trời biết, cậu căn bản sẽ không có khả năng điều chế ra thuốc tăng cường dị năng, cũng không có kinh nghiệm để thông qua “Vuốt lông” là có thể trị liệu cho động vật.
Cậu am hiểu nhất chính là thô bạo mà ấn xuống rồi vò loạn bộ lông xù của chúng nó, sau đó đo nhiệt độ, cầm dao, làm phẫu thuật…… Mà ở nơi này, ngoại khoa giải phẫu thông thường sẽ chỉ cần nằm trong khoang trị liệu là có thể giải quyết, đối với thú nhân việc tiến hành khai thông tinh thần lực còn quan trọng hơn.
Bùi Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi, một lần nữa nghiên cứu cách dùng dị năng của mình.
Mấy cái “Kỹ thuật vuốt lông sơ cấp”, “Lời ngon tiếng ngọt sơ cấp” vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy rồi.
Cậu đem tinh thần lực tập trung ở dòng “Sơ cấp dược thiện sư”, làm tương tự như dùng chuột máy tính ấn xác nhận vậy, “Sơ cấp dược thiện sư” hơi hơi lóe sáng, sau đó tuôn ra một lượng lớn thông tin trong đầu cậu.
【 dược thiện học 】: Dưới tiền đề nhận biết các loại thảo dược, kết hợp với kiến thức cùng thao tác kỹ năng để nấu nướng và phối hợp dinh dưỡng hoàn hảo, đem dược liệu kết hợp cùng đồ ăn, làm ra loại dược thiện có tác dụng đặc thù bổ trợ cho phát triển dị năng. So sánh với dược tề truyền thống mà nói, tuy rằng thấy hiệu quả chậm hơn, phải duy trì trong thời gian dài, nhưng khẩu vị sẽ được cải thiện hơn, tác dụng phụ gần như bằng không, sẽ không tạo thành gánh nặng gây thương tổn cho thân thể, rất thích hợp cho ấu tể thú nhân cùng lão thú nhân sử dụng.”
『 Đã tinh thông phương pháp điều chế dược tề sơ cấp 』:
1: Dược tề trị liệu thương tổn do hoả: Liên tâm thảo, sơn tử thảo, băng tuyết, vân gian hoa.
2: Dược tề trị liệu thương tổn do băng: Tứ viêm hồng, hán phòng kỷ, quỷ châm thảo (xuyến chi), dung tuyết thủy.
3: Dược tề thăng cấp tố chất thân thể: Đốm long huyết, địa lan, lôi thạch phấn, trùng tinh phấn.
4: Dược tề thăng cấp tinh thần lực: nước mắt nhân ngư Hetila, băng tuyết.
……
200: Dược tề thăng cấp âm hệ dị năng: Vọng giác nhục ốc, thiên âm trúc, dung tuyết thủy.
Hầu hết thông tin được chiếu lại hoàn chỉnh một lượt trong đầu cậu.
『 Cần nghiên cứu phát minh phương pháp điều chế dược thiện sơ cấp 』:
1: Đồ ngọt: Không biết
2: Canh dưỡng sinh: Không biết
3: Món ăn mặn: Không biết
4: Thức ăn chay: Không biết
5: Đồ ăn lạnh: Không biết
6: Đồ ăn nóng: Không biết
(Hoàn thành yêu cầu nhận được: nguyên liệu nấu ăn không giới hạn, nghiên cứu phát minh dược thiện độc lập, bảo đảm mỹ vị, có tác dụng bổ trợ đặc biệt, được thú nhân khen ngợi.)
“……” Bùi Chu cảm thấy một trận hít thở không thông.
Căn cứ theo hiểu biết của cậu đối với thế giới này thì ở đây nguyên liệu nấu ăn có rất nhiều điểm bất đồng so với địa cầu, thậm chí có thể nói, nơi này mỗi đặc sản của một tinh cầu đều có rất nhiều bất đồng.
Ví dụ như tinh cầu Warren cậu đang ở này đi, nơi đây thậm chí không có “Gà”, “Vịt”, động thực vật được nuôi dưỡng chủ yếu ở nông nghiệp tinh bao gồm: long điểu Warren, khủng long Velociraptor, cá răng nanh, phệ thiết ngư, thuỷ trúc, đậu tuyết, đậu xạ thủ, hoa quả ngọt…… Ừm, không sai biệt lắm khoảng mười loại.
Mà nguyên liệu nấu ăn cùng dược liệu phân chia cũng phi thường thô lỗ, phàm là loại không có độc tố, năng lượng xung đột không kịch liệt đều được phân loại thành nguyên liệu nấu ăn; loại có được đại lượng năng lượng đồng thời ẩn chứa nhiều tạp chất cùng độc tố, yêu cầu y sư dùng tinh thần lực luyện chế mới có thể dùng thì được phân loại thành dược liệu.
Đem hai loại kết hợp, là sự tình chưa từng có người nghĩ tới.
Trực giác Bùi Chu cảm thấy đây sẽ là một thử thách, nhưng cũng đáng ăn mừng chính là cậu vốn là một người đàn ông độc thân hoàng kim, nhiều năm đều tự cấp tự túc đã luyện được một tay trù nghệ không tồi, hiện tại cái khó khăn chính là tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thích hợp, kết hợp cùng dược liệu tiến hành chế biến dược thiện.
“Mình vẫn lên ở trên quang não mua nguyên liệu về xem xét nghiên cứu thôi……”
Bùi Chu do dự một lát, lại lần nữa ở trên Tinh Võng bắt đầu mua sắm, cậu dựa vào chút giới thiệu ít ỏi của các loại dược liệu trên mạng, mò mẫn mua hàng.
Hoàn thành việc mua sắm, Bùi Chu cầm một cái thùng gỗ, đi xuống tầng múc nước.
Nhà gỗ tổng cộng chia làm ba tầng, tầng trên cùng là phòng ngủ của cậu, tầng thứ hai là một cái phòng thí nghiệm, phòng bếp, tầng dưới cùng chính là phòng khám bệnh, ngày thường dùng để tiếp đãi khách nhân.
Một khoang trị liệu kiểu cũ, một cái bàn phẫu thuật sạch sẽ chính là những dụng cụ quý giá nhất trong phòng khám nhỏ này.
Warren tinh cầu có môt loại cây rất đặc biệt, lớn lên cao cao tráng tráng, hình dạng giống như con thoi, trong bụng cây có thể trữ một lượng nước rất lớn (đại khái trên dưới 2 tấn), vì vậy mỗi nhà sẽ trồng một cây này để giải quyết vấn đề nước uống mỗi ngày.
Thuần thục mở ra van chèn trên vỏ cây, dòng nước mát lạnh liền cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra.
Bùi Chu lấy nước chứa đầy cái thùng gỗ, nhịn không được múc một gáo nước, uống thử một ngụm.
“Ha ——” nước của cây uống vào mát lạnh, làm cậu cả người thần thanh khí sảng.
“Huh* ——” cùng lúc đó, phía trên đỉnh đầu cậu tựa hồ truyền đến một tiếng chim ngân dài.
(*Ai biết đại bàng kêu kiểu gì không? 唳)
Bùi Chu theo thanh âm ngẩng đầu nhìn lên, “Thùng thùng!” “Thùng thùng!”, Liền nhìn thấy một con đại bàng, hai chân nó quắc theo một cái túi lớn, đôi cánh vung vẫy nhịp nhàng, dừng bên ngoài của sổ lầu ba, cái mỏ gõ lách cách vào cửa sổ.
“Này! Tôi ở chỗ này!” Bùi Chu lớn tiếng gọi theo.
Đại bàng Cách Lực Tư, chân cường kiện hữu lực, móng vuốt sắc nhọn, đôi cánh lớn, khi bay có thị lực cực tốt nhưng ở trạng thái tĩnh thị lực lại rất kém, nên thú nhân tộc này thông thường đều làm nhân viên chuyển phát nhanh, lui tới các nơi trên tinh cầu.
Chỉ đến khi Bùi Chu đong đưa cánh tay cậu thật mạnh, con đại bàng trên bầu trời mới phát hiện ra sự tồn tại của cậu.
Nó xoay quanh rồi từ từ hạ xuóng mặt đất, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng đặt túi hàng xuống, sau đó thẳng người mà đứng trước chân Bùi Chu, ưỡn cao bộ ngực được bao phủ bởi những chiếc lông vũ mượt mà, một đôi mắt màu vàng không chớp mắt mà nhìn chăm chú Bùi Chu, tràn ngập thành ý.
—— Chuyển phát nhanh Thuận Phong, sứ mệnh tất đạt!
Bùi Chu bị manh đến tim đập lỡ một nhịp, cậu hơi cong lưng cúi xuống, duỗi tay lấy tấm thẻ nhỏ treo trên cổ nó xuống, sau đó tìm một cây bút thuần thục kí tên lên mặt trên tấm thẻ.
Ký nhận xong, lại đem tấm thẻ nhỏ treo lại lên cổ nhân viên chuyển phát nhanh, Bùi Chu vẻ mặt ngậm cười, nói một cách thân mật: “Anh muốn uống chút nước sao? Chuyển phát nhanh tiên sinh?”
Đại bàng Cách Lực Tư gật gật đầu: “Gū gū.”
Bùi Chu hào phóng mà múc một gáo nước, đưa tới trước mặt đại bàng, nhìn nó cúi đầu xuống, dùng cái mỏ cong màu vàng mổ mổ uống nước trong gáo, Bùi Chu cảm thấy giống như người đang uống nước là mình vậy, tâm tình vô cùng sung sướng.
“Gū gū.” Đại bàng Cách Lực Tư lắc lắc đầu, đem bọt nước trên mặt bọt nước ném rớt, ý bảo chính mình uống đủ rồi.
Bùi Chu mỉm cười: “Vậy hẹn gặp lại, chuyển phát nhanh tiên sinh.”
“Phành phạch ——”, “Phành phạch ——” thanh âm vỗ cánh vang lên, đại bàng tiên sinh thực nhanh liền bay lên bầu trời, hóa thành một chấm đen nhỏ.
Bùi Chu nhìn theo nhân viên chuyển phát nhanh đang xa dần, bị ánh nắng chiếu vào hơi hơi híp mắt: “Hừm, mình cũng phải bắt đầu công việc thôi.”
Cúi đầu xuống nhìn túi đồ, cậu đành đem hết sức lực từ khi bú sữa lấy ra đem nó kéo vào phòng, bắt đầu tiến hành thí nghiệm chế biến “Dược thiện”, chuẩn bị một kinh hỉ cho mấy tiểu hài tử ở cô nhi viện quân khu 3 vào tuần tới.
……
Một tuần sau, cô nhi viện quân khu 3 của Nhật Diệu Đế Quốc.
Bùi Chu trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ, nhìn bảng hiệu trên cửa sắt hỏi: “Chính là nơi này?”
Đại La La: “Ừm, tới rồi.”
Nàng tiến lên phía trước đẩy ra cửa sắt, hô lớn: “Ông Kakapo ơi! Bọn cháu tới rồi!”
Bùi Chu đi theo phía sau Đại La La cùng vào, cửa sắt bị đẩy ra liền thấy một bãi cỏ rất lớn, hai bên bãi cỏ là những toà nhà được thiết kế theo hình dạng ốc xà cừ màu trắng hoặc hình dạng vỏ trai, hai bên kiến trúc trồng xen một loạt cây phát sáng, hình thành nên một con đường uốn lượn kéo dài vào khu rừng yên tĩnh, thật là phi thường mộng ảo.
Theo thanh âm bọn họ truyền đến, trong một căn phòng ốc xà cừ đằng xa, một con vẹt xanh khổng lồ cùng màu với bãi cỏ đi ra (nói là to lớn, kỳ thật cũng chỉ cao 60 centimet), con vẹt nghiêng đầu nhìn nhìn, tựa hồ là thị lực hơi kém, ngay từ đầu không nhận ra là bọn họ tới.
Hai cánh chắp lại sau lưng, cực kì thong thả mà từng bước một đi ra, ánh mắt tò mò phóng lại gần phía bọn họ, thần thái kia giống như các ông bà chắp tay sau lưng tập thể dục buổi sáng trong công viên vậy.
Bùi Chu nhìn bộ dáng này, hai mắt mở to tràn đầy kinh ngạc.
Tư thế đi đường kiểu này cũng quá xuẩn manh, quá đáng yêu đi.
Một giây sau, cái vị lão nhân tên Kakapo tự hồ nhận ra phía trước là hai người bọn họ, ông lập tức trở nên phi thường vui vẻ, hai cánh cái mở tung ra, tung tăng nhảy nhót đi về phía cửa lớn, thần thái kia lại cực kỳ giống học sinh tiểu học vừa mới tan học.
“Gā gā ——” “Gā gā ——”
Bùi Chu: “……” Ha ha! Vui mừng như vậy sao!
—-————-
26/4/2020
Đây là hình ảnh vẹt Kakapo – loài vẹt duy nhất trên thế giới không biết bay, có lông màu xanh lục sáng và mặt hơi giống cú mèo. Suýt tuyệt chủng vì thật thà lại hay tò mò và… lười đẻ =]]] các bạn lên google tìm đọc để hiểu thêm về độ ngáo trong giới chim của em nó.