Ánh sáng của mặt trời chiếu rọi tu tiên giới….
Dương Tuấn tỉnh giấc bởi những tia nắng nhẹ chiếu vào mặt, mắt khẽ mở ra, tay chân khẽ cử động, tay phải co bóp để giãn cốt, tay trái cũng hoạt động, nhưng lại cầm phải một vật tròn tròn, lại mềm mại vô cùng.
– Ư~
Quả đào của mình bị bóp chặt khiến Hồ Điệp tỉnh giấc, miệng khẽ rên một tiếng, khuôn mặt buổi sáng bỗng chốc đỏ bừng.
Buổi sáng cự vật sung mãn sau khi nghe được tiếng rên này càng thêm hùng dũng, vươn cao đầu cọ lên giữa đùi Hồ Điệp, nhiệt khí toả ra nóng hổi.
– Ân~
Hồ Điệp tay che miệng, vùng khỏi vòng tay Dương Tuấn, che mặt chạy vào cuối hang động.
– Ài, ta làm sai gì sao?
Dương Tuấn thở dài, gãi gãi đầu, tự hỏi.
……………………………………
Rừng rậm Chân Cơ…
Là một khu rừng lớn cách nơi ở của Hồ Điệp là vách Nguyệt Ngọc khoảng 30 dặm, Ác Ma Thú tu vi cũng không cao, thích hợp đi lịch luyện, nên khá nhiều tu sĩ Luyện Thể và Nhập Linh tiến vào.
Dương Tuấn sau khi cùng Hồ Điệp ăn cá nướng thì rời đi, tìm đường đến rừng Chân Cơ, hắn cũng thắc mắc là hằng ngày Hồ Điệp làm gì.
Gần rừng Chân Cơ là một cổ thành khá lớn tên Nam Hoa cổ thành, là nơi trao đổi, buôn bán, tổ hợp săn bắt Ác Ma Thú, nơi nghỉ ngơi cũng như là chỗ sống của rất nhiều Thường Dân.
– Luyện Thể cảnh, Luyện Thể cảnh mau đến gia nhập Liệp Thú Đoàn, tổ hợp săn bắt Ác Ma Thú đây.
Trên đường phố tấp nập người đi kẻ lại, thì một đoàn người khá đông hô hào, sau lưng mang theo một lá cờ màu đỏ, bên trên thêu chữ Liệp màu vàng, chung quanh họ cũng có một số tu sĩ trẻ tuổi tầm 15, 16 tuổi vây quanh.
– Im lặng, mau xếp hàng đi….
Một người đàn ông trung niên bước ra quát một tiếng, âm thanh như sóng âm đập vào tai, khiến bọn tu sĩ nháo nhào im lặng xếp hàng.
– Vị huynh đài này, cho ta hỏi Liệp Thú Đoàn là gì?
Dương Tuấn kéo một tên nam tử bằng tuổi hắn lại hỏi nhỏ.
– Ngươi bị não hư hay sao mà không biết Liệp Thú Đoàn? Để ta nói cho ngươi thông não, Liệp Thú Đoàn là một bang hội lớn, thành viên săn bắt Ác Ma Thú sẽ bán lợi phẩm cho bang hội để nhận lại cống hiến, từ đó đổi ra vô số thiên tài địa bảo, Đế Khí Tiên Đan, nghe nói bang chủ lập nên Liệp Thú Đoàn từ hai bàn tay trắng, bây giờ tu vi ông ta cũng đạt đến Độ Kiếp viên mãn, hơn nữa ở đây cũng chỉ là một phân đà nhỏ mà thôi.
Tên nam tử nói liên tục, giống như là học thuộc lòng từ bao giờ.
– Thì ra là vậy, ta cũng không thích tham gia bang phái cho lắm.
Dương Tuấn xoay đầu bỏ đi, tìm một chỗ bán quần áo và lụa, mua vài cuộn lụa bỏ vào trong túi đồ hệ thống, từ khi lên cấp thì hệ thống cũng mở ra công năng Sáng Tạo, chỉ cần cho vào nguyên liệu thì sẽ tạo ra thành phẩm ngẫu nhiên.
Thay đổi một bộ áo bào sạch sẽ, tóc búi cao, Dương Tuấn trở thành một vị công tử ca hào hoa phong nhã, lưng mang Thiên Đao, mắt sắc hơn đao, khiến bao muội tử chết mê chết mệt.
Tiến vào bìa rừng rừng Chân Cơ, Dương Tuấn cầm Hoả Long Thiên Đao, Thị Huyết Nhãn mở ra, trước mặt đang có hai huyết vật đang đánh nhau, dáng dấp là một con hổ và một con gấu.
Thiên Quân Hoành Bộ bước ra, vật cản trở là không nhìn thấy, tốc độ khi đi trong rừng còn nhanh hơn bình thường nhiều lần.
Gầm…. Rống…..
Đạp thân pháp được hơn 20 trượng, thì một khoảng rừng bị phá hủy hiện ra trước mắt Dương Tuấn, ở đó đang có một con hổ thân mình hừng hực hoả diễm, vô cùng to lớn, ước chừng cao 2 trượng, răng vuốt sắc bén, đang giao đấu cùng một con gấu đen, chỉ có một bên mắt, cơ bắp cuồn cuộn, cao hơn con hổ rất nhiều, mặt đất dưới chân nó thì như có linh trí đang di chuyển.
Keng…..
Ác Ma Thú: Man Hoả Hổ.
Tu vi: Nhập Linh tầng 3.
………
Ác Ma Thú: Thổ Ức Hùng.
Tu vi: Nhập Linh tầng 3.
………
Ác Ma Thú: Dạ Bôn Lang.
Tu vi: Luyện Thể viên mãn.
………
– Hử? Còn một con Ác Ma Thú nữa sao?
Dương Tuấn mở Thị Huyết Nhãn, quan sát chung quanh, phát hiện phía tay trái ở một bụi cây rậm có một con sói nửa trắng nửa đen, dài 2 trượng, đôi mắt sáng quắc, miệng nhỏ dãi nhìn về phía hai con Ác Ma Thú tu vi Nhập Linh này.
Nhập Linh cảnh Ác Ma Thú sẽ sinh ra Thần Hồn, tạo thành Hồn Đan, chỉ cần Luyện Thể cảnh viên mãn thôn phệ nó sẽ lập tức tiến thăng, tạo dựng Thần Hồn mạnh mẽ hơn.
– Chậc, đúng là ngư ông đắc lợi gặp đục nước béo cò đây mà.
Dương Tuấn lắc lắc đầu, đạp thân pháp vòng ra sau lưng Dạ Bôn Lang, chém ra một nhát đao khí, câu dẫn sự chú ý của nó.
– Gừ….
Dạ Bôn Lang bị quấy rầy thì gầm gừ, đuổi theo Dương Tuấn đang cố dẫn dụ nó ra nơi khác, không muốn đánh động hai con Ác Ma Thú kia.
Vút….
Một bóng đen nhanh như chớp chắn trước mặt Dương Tuấn, móng vuốt sắc bén vung đến trước mặt hắn.
Cheng…. Vút….
Dương Tuấn trong gang tấc lấy bản đao đỡ đòn, nhưng lực lượng cường đại vẫn đánh bay Dương Tuấn, ghim sâu thân thể vào một gốc đại thụ, hai tay tê rần vì phản chấn.
– Hú….
Dạ Bôn Lang tấn công thành công thì hú lớn, lao đến há mồm muốn xé nát đầu Dương Tuấn, nhưng chỉ ngoạm trúng vỏ cây, Dương Tuấn đã biến mất trước khi nó tiến lại gần.
– Hoả Thiêu Thiên Xích…
Trong khi Dạ Bôn Lang đang cố tìm kiếm Dương Tuấn, hắn đã xuất hiện bên cạnh Dạ Bôn Lang, Thiên Đao hừng hực tử hoả, vung một đao cực mạnh lên giữa bụng Dạ Bôn Lang.
Uỳnh…
Hú….
Bị một đao mạnh mẽ hất tung, bụng rách một vết thương cháy xém, Dạ Bôn Lang hú lớn, bộ lông từ đen trở thành trắng tinh, miệng mở ra, bên trong lấp loé ánh sáng, một luồng sáng trắng bắn ra, nhanh như chớp xé nát không khí mà hướng Dương Tuấn bắn tới.
– Nhanh quá… Long Khiếu….
Dương Tuấn không kịp đạp thân pháp, đành dùng toàn lực chém ra hỏa long khí, ngạnh kháng đối chiến luồng quang xạ này của Dạ Bôn Lang.
Ầm…
Quang xạ chạm hỏa long, một vụ nổ mạnh phát ra, khí kình đẩy Dạ Bôn Lang lùi ra ba bước, thân thể mệt mỏi ngã xuống đất, còn Dương Tuấn thì bị hất bay ra xa, dùng Thiên Đao chật vật chống dậy thân thể.
Dương Tuấn nuốt vào một viên Hoạt Lực Đan từ hệ thống, giúp hồi lại một ít thể lực và pháp lực, đủ để Dương Tuấn hoạt động bình thường, bước đến bên cạnh Dạ Bôn Lang, nó đã không còn chút sức lực, nằm đó đợi Dương Tuấn giết chết.
Ánh mắt kiên quyết, không mang chút sợ hãi của Dạ Bôn Lang nhìn Dương Tuấn, mặc dù thua nhưng nó đã đánh hết sức, nên nó không có chút tiếc nuối nào.
– Chậc, nhìn đôi mắt của ngươi làm ta nhớ đến ta ngày xưa, không chút nuối tiếc hay sợ hãi gì cả, cho nên ta cho ngươi một cơ hội, trở nên mạnh mẽ để giết ta.
Dương Tuấn cho Dạ Bôn Lang nuốt một viên Hoạt Lực Đan, sau đó dùng đao bổ một nhát, đánh ngất nó, sau đó quay lại chỗ hai con Ác Ma Thú đang giao chiến.
Trận chiến gần như đã đến hồi kết, thân thể bọn chúng đầy vết thương, máu tươi tí tách nhỏ xuống, vùng đất xung quanh từ lâu đã ướt đẫm máu đỏ, thân thể lung lay sắp ngã.
Cầm chặt Thiên Đao, Dương Tuấn đợi đúng thời điểm hai con Ác Ma Thú đánh ngã nhau, đạp thân pháp nhảy vào chiến trường.
…………………………………..