Trong lòng Lâm Khinh Chu rầu rĩ hơn, im lặng ra khỏi phòng, vào lúc người đàn ông tính đẩy cửa đóng lại, cậu bỗng nhiên xoay người, quỳ gối trước xe lăn của đối phương, hỏi: “Ông chủ Tần, tôi có thể mạn phép hỏi tên của anh không?”
Ấn đường ông chủ Tần hơi nhíu lại, có vẻ không vui. Trái tim Lâm Khinh Chu trĩu xuống. Cậu chậm chạp nhận ra mình đã quá kích động.
Ngay khi cậu cho rằng không nhận được đáp án, người đàn ông từ từ mở miệng: “Tần Việt.”
Tần Việt.
Lâm Khinh Chu ngẫm hai từ này tại đầu lưỡi, đọc thầm vài lần. Trái tim rơi xuống nặng nề bắt đầu đập dữ dội, cậu hân hoan nói: “Vậy ông chủ Tần, chúng ta làm quen lại chút nhé, tôi tên Lâm Khinh Chu, Khinh Chu trong khinh chu đã vượt muôn trùng núi.”
Con ngươi của Tần Việt sẫm hơn, dường như anh nhìn Lâm Khinh Chu thất thần, rồi lại thu chút cảm xúc ấy rất nhanh, cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Tôi biết.”
Cảm xúc ấy biến đổi quá nhanh cũng không mấy rõ ràng, thế nên Lâm Khinh Chu không chú ý đến. Cậu cũng không cảm thấy việc Tần Việt biết tên mình có gì bất ngờ, đối phương là ông chủ homestay, biết rõ thông tin khách trọ là rất bình thường. Mà sở dĩ anh phải làm thêm bước này, chẳng qua là vì để lừa mình thôi.
“Được rồi ông chủ Tần, nếu đã trao đổi tên nhau, vậy chúng ta chính là bạn bè rồi nhỉ.”
Tần Việt không đáp, chỉ tiếp tục mỉm cười, “Muộn lắm rồi, cậu Lâm nghỉ ngơi sớm đi.”
Ý này là sao, không muốn làm bạn với tôi? Lâm Khinh Chu cau chặt đôi mày, ánh mắt nhìn Tần Việt bất giác chứa thêm chút oán trách. Trong lòng cũng khó hiểu theo, rõ ràng là một người chu đáo lễ phép, sao lại mất chừng mực trong chuyện nhỏ xíu này. Đồng ý một tiếng đâu mất miếng thịt nào, lừa tôi cũng không được sao. Ghét bỏ tôi, không muốn làm bạn với tôi như vậy ư.
Lúc biết được tên đối phương Lâm Khinh Chu vui bao nhiêu, bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu, chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cậu cảm thấy tâm trạng của mình cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, chốc chốc lên cao đến tầng mây, chốc chốc lại rung lắc mấy cái. Cảm giác này hơi kinh khủng, cũng rất mất kiểm soát, với Lâm Khinh Chu mà nói thì không phải chuyện tốt gì.
Cậu đứng dậy, không nói gì quay người đi, được hai bước mới bảo, “Tôi đi đây.”
Về đến phòng, Lâm Khinh Chu vẫn còn rầu rĩ, tóc không buồn sấy mà ngồi xếp bằng trên giường nghiên cứu cây ghita – cầm từ phòng ông chủ Tần về – của cậu. Cây ghita này là quà sinh nhật 16 tuổi, nếu như kí ức không nhầm lẫn, là một người bạn trên đảo tặng cho cậu.
Ghi-ta không rẻ, bởi vì thế người bạn ấy đã lén dành dụm nửa năm, Lâm Khinh Chu nhớ khi đó mình rất cảm động, khoảnh khắc cầm ghi-ta đã nhào tới ôm chằm đối phương, còn đàn ghi-ta hát một bài hát cho y ngay tại chỗ.
Bài hát tên là do chính cậu viết, lần đầu tiên hát cho người khác nghe. Nhưng chi tiết hơn về ngày hôm ấ, cậu không nhớ được, cũng rất lấy làm lạ tại sao mình khi đó lại viết ra một bài như thế. Có lẽ bởi vì đối phương là người bạn tốt nhất của cậu ở trên đảo, trong những kí ức có liên quan tới đảo San Hô mà cậu nhớ, luôn có sự hiện diện của người bạn ấy.
Mặc dù cậu đã quên diện mạo của đối phương, nhưng cảm thấy sẽ không sai. Thế nên mới nói thời gian là thứ đáng sợ nhất, dù bạn bè tốt đến mấy, người thân hơn đi nữa, cũng sẽ bất cẩn lạc nhau trong dòng sông dài của thời gian, huống chi cậu còn bị bệnh là thế.
Thế nhưng không biết hiện giờ người bạn này sống có tốt không, nếu như có cơ hội gặp lại, còn có thể nhận ra cậu hay chăng.
Lâm Khinh Chu trân trọng vuốt v e thân đàn, đầu ngón tay chạm đến một chỗ không bằng phẳng, cúi đầu mới phát hiện lưng ghita vậy mà có khắc chữ, là mấy chữ cái — LQZ GG, mấy chữ trước chắc là viết tắt tên của cậu, nhưng không biết hai chữ “GG” phía sau có ý nghĩa gì. Mà giữa những chữ cái này lại còn nối bởi một hình trái tim. Đủ chất trẩu, đúng là chuyện điên rồ mười sáu mười bảy tuổi có thể làm ra.
– – Nhưng GG này rốt cuộc là ý gì, chẳng lẽ là crush hồi đó của mình?
– – Không thể nào, tình đầu của mình vẫn còn ngay đó, cả đời này chưa từng động lòng phàm đâu.
Lâm Khinh Chu nhanh chóng phủ định suy đoán này, song gương mặt của ông chủ Tần chợt hiện lên trước mắt cậu, Lâm Khinh Chu nín thở, lại nghĩ, có lẽ chuyến này về đảo San Hô, tình đầu của cậu phải giao nộp lại đây rồi.
Sáng ngày hôm sau Lâm Khinh Chu dậy rất sớm, lúc xuống lầu sớm hơn giờ hẹn với Đường Tĩnh Du nửa tiếng.
Trong đại sảnh có hai bàn khách trọ đang ăn sáng, tiểu Yểu không có đây, Tần Việt thì lại trông ở quầy tiếp tân, trên đầu gối để một cuốn sách. Một tay anh chống trên tay vịn xe lăn, một tay khách cầm trang sách, lâu sau mới lật một trang.
“Ông chủ Tần.” Lâm Khinh Chu đứng ở góc rẽ cầu thang ngắm rất lâu, tận đến khi sau lưng có người đi xuống, cậu mới bước nốt mấy bước cuối cùng, đứng trước mặt Tần Việt.
Dường như lúc bấy giờ người ấy mới chú ý đến cậu, ngước lên đồng thời đóng sách lại, chào hỏi Lâm Khinh Chu, “Chào buổi sáng.”
Lâm Khinh Chu nhìn thoáng qua, vậy mà lại là tiểu thuyết mạng. Nói sao nhỉ, nó cực kỳ không tương xứng với khí chất của ông chủ Tần, đến nỗi mà Lâm Khinh Chu bật cười thành tiếng ngay tại trận.
Chuyện bị từ chối tối qua vẫn còn ghim trong lòng, Lâm Khinh Chu hằn học, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội trêu chọc đối phương, nói: “Không ngờ ông chủ Tần có hứng thú với phương diện này.”
Ý cười nhạo trong giọng điệu của cậu rõ lồ lộ, kết quả ông chủ Tần không hề khó chịu, cười nói: “Ừ, khá là hứng thú. Con bé tiểu Yểu mua đó, nếu cậu Lâm thấy thích cũng có thể lấy xem thử, trên giá sách bên kia vẫn còn.”
Lâm Khinh Chu: “…”
Cậu không thể chiếm được hời như mong muốn, bực bội trong lòng, nín thinh đi tìm một chỗ ngồi, thế nhưng tầm nhìn ngoại vi nơi khóe mắt vẫn dính trên người đối phương, nhìn người kia đặt sách lên quầy thu ngân, sau đó lăn xe lăn vào nhà bếp.
Không lâu xe người kia lại đi ra, trên gối đặt một cái khay gỗ, bên trên đựng một chén mì sa tế, một dĩa salad dưa chuột, cùng với một quả trứng chiên. Thoạt đầu Lâm Khinh Chu còn đoán có phải là đối phương chưa ăn sáng hay không, cho đến khi khay gỗ kia được đặt trước mặt mình —
“Tiểu Yểu đâu?”
Hoá ra là chuẩn bị cho cậu. Giọng Tần Việt vẫn lạnh nhạt: “Nhà nhỏ có việc, xin nghỉ một ngày.”
Chẳng trách tối qua không gọi được điện thoại. “Vậy những món này –“
“Là tôi làm,” Tần Việt nói, “Tay nghề của tôi bình thường, không biết cậu Lâm ăn quen không.”
Lâm Khinh Chu – bởi vì kén ăn mà bị giáo viên chủ nhiệm tiểu học viết vào lời phê cuối kỳ mấy lần – mặt không đổi sắc nói dối: “Tôi ăn gì cũng được, rất dễ nuôi.”
Chẳng biết Tần Việt tin hay không, để đấm tay ngang khóe môi, mỉm cười. “Ừ.”
Tiếng “ừ” này rất lấy lệ, trong lòng Lâm Khinh Chu không phục, vì để chứng minh bản thân không kén ăn, gắp một đũa mì to nhét vào miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Tần Việt.
Cậu cũng biết hành vi của mình rất ấu trĩ, thế nhưng cứ không khống chế được. Cảm giác này rất lạ, kể từ khi cậu mắc bệnh, cảm xúc của cậu luôn rất ổn định, một mặt là vì uống thuốc, mặt khác cũng cho bản thân cố gắng kiềm chế.
Thế nhưng từ khi trở về đảo San Hô, hoặc nói đúng hơn là sau khi gặp được Tần Việt, cảm xúc của cậu bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, dễ dàng bị người này ảnh hưởng. Một ánh mắt, một nụ cười nhạt, một câu đùa bâng quơ, một hành động hết sức bình thường của người này, rơi vào trong mắt Lâm Khinh Chu đều được trao cho hàm ý đặc biệt, bị cậu tách ra nghiền nát, giải mã hết lần này đến lần nọ.
Cho dù lòng biết người có ý này chỉ có một mình cậu, tất cả mọi thứ đều là suy nghĩ chủ quan vô căn cứ, cậu vẫn không nhịn được nghĩ suy.
“Mì này…”
Nhai hai miếng, Lâm Khinh Chu ăn được chỗ không đúng, “Mì sa tế tối qua cũng do anh làm?”
Tần Việt gật đầu: “Ừ.”
“Rất ngon.” Lần này, Lâm Khinh Chu nói thật lòng thật dạ. Là hương vị đảo San Hô chính tông, giống hệt trong ký ức ngày trước.
“Cảm ơn.” Tần Việt cười nói, “Trước đó thấy cậu Lâm ăn không nhiều, còn tưởng là cậu không thích.”
“Không có chuyện đó, tối đó thật sự tại tôi say tàu, không phải lời khách sáo.” Lâm Khinh Chu lại nhét một đũa đầy, ăn ngon lành, “Nói ra không sợ anh đánh, chứ mùi vị mì sa tế này rất giống với bà ngoại tôi làm.”
“Bà ngoại?”
“Ừm, trước đây tôi… trước đây bà ngoại tôi chính là người trên đảo này, cả đời cũng chưa từng rời khỏi, khi đó nghỉ đông nghỉ hè hằng năm tôi đều sống ở đây, sáng thì ăn mì sa tế do ngoại nấu.”
Tần Việt không tiếp lời, mỉm cười nhìn cậu. Không biết có phải ảo giác không, Lâm Khinh Chu cảm thấy dường như mình nhận ra một chút hoài niệm từ trong ánh mắt của đối phương.
Có lẽ vì lời nói của mình cũng khiến đối phương nhớ đến người thân, mà cũng có thể là ảo giác thật, là bản thân cậu lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn.
“Thầy Lâm, hôm nay sao mày sớm vậy!” Giọng của Đường Tĩnh Du truyền từ phía sau đến, Tần Việt chào hỏi người tới xong, tiếp đến bảo, “Cậu Đường, hôm nay tiểu Yểu vắng mặt, bữa sáng ở nhà bếp, có cháo cũng có bánh quẩy, bánh kếp, cậu muốn ăn gì có thể tự đến nhà bếp lấy, không cần khách sáo.”
“Oke!” Vào ngay sau Đường Tĩnh Du là một cặp trẻ tuổi, Lâm Khinh Chu nhận ra kia chính là đôi người yêu chụp hình trong sân chiều hôm họ tới. Hai người vừa nói vừa cười, không để ý đến Tần Việt mà tự mình vào thẳng nhà bếp, giống như đã rất quen với kiểu như vậy, thật sự đã coi đây là nhà.
Lâm Khinh Chu thu tầm mắt về, nhìn Tần Việt: “Ông chủ Tần, chỉ có mình tôi hưởng phục vụ VIP của ông chủ thôi ư?”
Tần Việt đan hai tay buông thõng trên đầu gối, không phủ nhận: “Trong bếp đang nấu cháo, tôi phải thường đi xem thế nào, vừa hay giúp cậu lấy bữa sáng ra.”
Sau đó vừa hay lấy cả ba món tôi thích ăn, Lâm Khinh Chu thầm nói. Có nên nói hai chúng ta có duyên thật không.
Xa xa, Đường Tĩnh Du đã lấy đồ ăn xong đang đi về phía này, Tần Việt nhìn sang đó, đoạn nói với Lâm Khinh Chu: “Vậy cậu Lâm ăn thong thả, tôi xin không tiếp nữa.”
Kì thực anh cũng chẳng đi đâu, chỉ là từ khu dùng bữa trở về quầy tiếp tân, homestay chỉ có một nhân viên là tiểu Yểu, bây giờ tiểu Yểu đi vắng, thế nên chỉ có thể để ông chủ anh đây trấn giữ.
Lâm Khinh Chu thấy anh lại lấy cuốn tiểu thuyết mạng kia, cúi đầu im lặng đọc tiếp. Cho đến khi cậu và Đường Tĩnh Du ăn sáng xong ra ngoài, người kia vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
“Hôm nay chúng ta đi đâu trước?”
“Đi vườn đào trước đi, đào trên đảo rất ngọt.”
Đường Tĩnh Du nghe thấy thế lập tức hứng trí: “Này hay nè! Tao thích ăn đào!”
Mắt thấy sắp ra khỏi sân, Lâm Khinh Chu lại quay đầu nhìn một cái, nghi hoặc hỏi bạn tốt: “Mày từng đọc “Yêu thầm khó vẹn toàn” chưa?”
“Cái quỷ gì thế?” Đường Tĩnh Du nghệch mặt, “Phim điện ảnh? Nghe như một bộ phim máu cún ấy, đàn ông trưởng thành như tao sao mà coi cái loại này được.”
Thế nhưng có người lại xem đến say sưa. Lâm Khinh Chu thầm nghĩ.
“Sao thế, khi không lại đi hỏi cái này, mày muốn xem?”
“Không có gì, hỏi bừa mà thôi.”