Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 1: C1: Thông qua kiểm tra cho phép thực hiện nhiệm vụ



[Phòng đôi của Bệnh viện độc quyền số 1 thuộc Tháp Xám thành phố Ngân Loan]

Đàm Mặc mặc áo bệnh nhân sọc xanh, gác chân lên đầu giường, đang chơi trò chơi ba chiều.

Hồ sơ bệnh án treo trên đầu giường ghi:

Đội phó Đội hiện trường thứ hai

Chấn động não phải nhập viện một tuần để theo dõi

Bệnh nhân cùng phòng nằm bên trái hắn là một cậu bé khoảng mười tuổi, bắp chân bó bột, đang tập trung nghiên cứu tài liệu môn sinh học — Sinh thái học Kepler.

Màn hình ba chiều phát một đoạn video từ hai mươi năm trước: Tàu vũ trụ trở về từ Kepler-22b bị một thiên thạch va vào khi chuẩn bị đi vào bầu khí quyển Trái Đất.

Chất lượng hình ảnh hơi thô, vào thời điểm tàu ​​vũ trụ nổ tung, toàn bộ màn hình tràn ngập bông tuyết, khiến khoảnh khắc ly kỳ trong lịch sử loài người trông như một bộ phim hoạt hình chất lượng kém.

Âm thanh máy móc không chút ấm áp từ giáo trình vang vọng trong phòng bệnh, trái ngược hoàn toàn với hiệu ứng âm thanh sống động của trò chơi.

“Thiên thạch đã gây ra thiệt hại không thể sửa chữa cho tàu vũ trụ, khiến nó tan rã ngay khi đi vào bầu khí quyển. 98% mẫu vật trong tàu vũ trụ đã bị huỷ trong bầu khí quyển, nhưng vẫn có 2% đến được mặt đất.”

Trên màn hình ba chiều xuất hiện một lục địa, ban đầu là một chấm đỏ nhỏ, nhưng chấm đỏ nhỏ đó dần lan rộng như phát ban, sau đó toàn bộ lục địa đều bị cảm nhiễm.

“Mặc dù Liên minh Thám hiểm Kepler đã tiến hành thu hồi các mẫu vật càng sớm càng tốt nhưng vẫn không kịp ngăn chặn sự xâm lấn của sinh vật ngoại lai. Nhân loại đang phải đối mặt với thảm họa lớn nhất trong lịch sử, để tránh bị tuyệt chủng, các quốc gia đã khẩn trương tiến hành cách ly sinh thái. Cho đến nay, khoảng 37.2% diện tích Trái Đất bị hệ sinh thái Kepler chiếm đóng…”

Đàm Mặc sơ ý đánh rơi máy chơi game, vừa hay nện trúng sống mũi của hắn, đau đến mức vạn vật trên thế gian đều bị xóa sạch.

“A –“

Cậu bé bên cạnh liếc nhìn hắn rồi tăng âm lượng của bài học trực tuyến lên.

“Lão Hàn, tôi đã nghe bài đầu tiên của Sinh thái học Kepler hàng trăm lần, đổi bài khác được không?” Đàm Mặc vừa nói vừa bịt mũi.

“Vậy em mở bài thứ hai.” Đứa trẻ được gọi là “Lão Hàn” liếc nhìn Đàm Mặc một cách khinh thường, “Em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, anh kêu em là “Lão Hàn” có thấy kì cục không?”

“Tôi xin lỗi, Tiểu Hàn — Ý tôi là, thay vì “Sinh thái học Kepler”, sao không học Toán học, Vật lý hay Hóa học?” Đàm Mặc ôn tồn nói.

“Em là kỹ sư cấp cao, anh dám kêu em là “Tiểu Hàn”? Em mở Toán, Lý, Hóa, anh có chắc là mình nghe hiểu không?” Đứa trẻ chỉ vào hồ sơ bệnh án treo trên đầu giường, bên trên viết rằng:

Kỹ sư cao cấp Hàn Chuẩn

Nằm viện 1 tháng vì gãy xương

“Đám người trí thức thối nát toàn thích so đo mấy thứ quan liêu này. Trời nắng thì muốn mưa, trời mưa thì muốn nắng.”

Ngay cả khi Hàn Chuẩn thường được người ta gọi là “Thiên tài” thì Đàm Mặc vẫn không thể gọi một cậu bé trông như học sinh tiểu học là “kỹ sư Hàn”.

“Cộp cộp cộp”, tiếng giày cao gót vang lên từ hành lang, vang dội và mạnh mẽ, giẫm lên nhịp trống của trái tim.

Đàm Mặc đã quá quen thuộc với nhịp điệu này, đây là “Nhiệm vụ đang vẫy gọi”.

Kỳ nghỉ phép năm ngoái của hắn đã chết từ trong trứng nước, năm nay, để tránh đột tử trong công việc, hắn mới quyết định vào bệnh viện tận hưởng cuộc sống. Vì “kỳ nghỉ” quý giá này, hắn có thể hy sinh tất cả phẩm giá và điểm mấu chốt của đàn ông.

Hắn nhanh chóng nhét máy chơi game xuống dưới gối, kéo chăn ngã xuống, nhắm mắt lại biểu diễn kỹ năng ngủ trong vòng một giây.

Hạ Thừa Phong, một nữ sĩ quan mặc đồng phục của Tháp Xám, mang theo một chiếc hộp dài màu đen, xuyên qua hành lang, bước vào phòng bệnh.

“Đội phó Đàm, kỳ nghỉ của anh đã kết thúc.”

Đàm Mặc ấn khóe mắt quay sang một bên, mơ hồ nói: “Tôi buồn ngủ… Chóng mặt, buồn nôn… Cần nghỉ ngơi.”

Hàn Chuẩn ở bên cạnh nói: “Đó đều là dấu hiệu mang thai, phải nghỉ ngơi mười tháng cho đến khi dưa chín cuống rụng.”

Mi mới có thai! Cả gia đình mi đều dưa chín cuống rụng!

Hạ Thừa Phong nhếch khóe miệng cười khẩy, “Anh ta bị đồng đội ném qua vai trong một trận thách đấu cận chiến — gáy đập xuống đất nên bị đưa vào bệnh viện.”

“Ồ, không phải do máy chơi game đập trúng à.” Hàn Chuẩn lạnh lùng nói.

“Máy chơi game?”

“Vâng, anh ta đã chơi game hơn ba tiếng đồng hồ. Máy chơi game ở dưới gối.” Hàn Chuẩn lại nói.

Hàm ý rằng: Mấy người có chắc là anh ta bị chấn động não không?

Đàm Mặc chống lại sự thôi thúc muốn bổ đầu Hàn Chuẩn ra bằng máy chơi game.

“Kỹ sư Hàn Chuẩn, cậu đúng là chuyên gia phá rối! Cậu thích phá như vậy, sao không đến công trường đi!”

Một bóng đen quét qua đầu hắn, trước khi Đàm Mặc kịp xoay người, Hạ Thừa Phong đã bước lên, hung hăng ngồi lên trên người Đàm Mặc.

Thân thể Hạ Thừa Phong không nặng, nhưng hộp đen dài trên người cũng không hề nhẹ, cộng thêm áp lực của cú đè đột ngột, Đàm Mặc suýt chút nữa phun ra nội tạng.

“Cô… Muốn làm gì?” Mồ hôi lạnh trên trán Đàm Mặc chảy xuống.

Hạ Thừa Phong cúi người, cẩn thận quan sát nước da trắng nõn khỏe mạnh của Đàm Mặc, người đàn ông này vốn rất đẹp trai, được nuông chiều mấy ngày trên má nuôi ra chút mỡ, khiến cô nhất thời quên mất anh ta cũng có sát khí.

Một tay cô đè lên vai Đàm Mặc, tay kia thò tay xuống dưới gối của Đàm Mặc, lấy máy chơi game ra.

“Vẫn còn nóng, có vẻ như anh đã chơi rất lâu.”

Hàn Chuẩn châm chước nhìn cái chân đang bó bột của mình, “Em sẽ tránh đi, hai người tuỳ tiện?”

“Bọn tôi không có bất cứ nội dung nào không phù hợp với học sinh tiểu học, em cứ ngồi yên là được.” Hạ Thừa Phong khẽ mỉm cười.

Đàm Mặc thử đứng dậy, bị Hạ Thừa Phong mạnh mẽ ngăn lại.

“Đội phó Đàm, đội trưởng Cao của anh rời thành phố Ngân Loan lúc 6 giờ 30 phút sáng nay để chấp hành nhiệm vụ hộ tống giáo sư Triệu. Máy bay bị rơi ở Khu sinh thái Kepler sau khi cất cánh 30 phút.”

“Cái gì?” Lực eo bụng của Đàm Mặc đột nhiên bùng nổ khiến hắn ta nhảy dựng lên.

Hạ Thừa Phong chưa kịp giữ thăng bằng liền ngã về phía sau, khi gáy cô sắp đập vào cái kệ cuối giường, Đàm Mặc đã túm lấy quai đeo của cái hộp đen dài.

“Phản ứng của anh nhanh nhạy như vậy, có vẻ như chấn động não đã khỏi.” Hạ Thừa Phong thở ra một hơi, lực cơ bắp khi nãy của Đàm Mặc truyền qua chăn, trong chớp mắt làm cô kinh hãi.

“Thế thì sao? Nói chuyện nói một nửa, em trai lùn một khúc!”

Hạ Thừa Phong nâng cằm, Đàm Mặc kéo cô lại.

“Tôi không có em trai, không sợ lùn.”

Hạ Thừa Phong bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo nghiêm túc của Đàm Mặc, kiềm chế lại, không còn tâm tình đùa giỡn nữa.

“Đội trưởng Cao Chích của anh đã “vượt rào”, Inspector đi cùng anh ấy chết ngay tại chỗ. Tháp Xám Thành phố Ngân Loan cho rằng chỉ có anh… có thể bắn trúng anh ấy.”

Hạ Thừa Phong lấy hộp đen sau lưng ra, đưa cho Hàn Chuẩn ở bên cạnh.

Hàn Chuẩn mở hộp một cách thuần thục lưu loát, bên trong là một khẩu súng bắn tỉa màu đen, ánh mắt của cậu trở nên sắc bén, không nói lời vô nghĩa, ngồi xếp bằng, đặt súng lên vai và bắt đầu điều chỉnh phạm vi ngắm chuẩn dựa trên thông tin khu sinh thái do Hạ Thừa Phong cung cấp, sau đó ném súng lại cho Đàm Mặc.

Đàm Mặc đang vội vàng mặc áo khoác, sức lực Hàn Chuẩn không lớn, mắt thấy khẩu súng còn chưa tới tầm tay mà Đàm Mặc có thể đón lấy đã muốn rơi xuống đất, không ai có thể nhìn rõ Đàm Mặc cử động như thế nào, tay hắn vớt một cái, súng đã được đeo lên lưng.

“Chuyện lớn như vậy, vừa vào sao cô không nói rõ ràng luôn!”

“Bởi vì anh bị chấn động não nên cấp trên phải kiểm tra năng lực chấp hành của anh. Từ lúc tôi rời khỏi cabin đã bắt đầu, anh còn có… Hai mươi giây để đến đỉnh tòa nhà.”

Lúc Hạ Thừa Phong nói chuyện, Đàm Mặc đã thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà cô trong lòng rồi lao ra ngoài.

“Cao Chích là một người khá tốt.” Hàn Chuẩn nói.

Hạ Thừa Phong tìm một cái túi từ tủ quần áo trong phòng bệnh, nhét đồ đạc của Đàm Mặc vào đó.

“Đừng lo, anh ấy sẽ trở về.”

“Ý chị là Đàm Mặc sẽ về ngủ à? Em còn mong chị làm thủ tục xuất viện cho anh ấy, anh ấy chơi game ồn ào quá.” Hàn Chuẩn cau mày phàn nàn.

“Chị nói Cao Chích sẽ trở về.” Hạ Thừa Phong ném máy chơi game của Đàm Mặc vào túi, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Đàm Mặc đi tới thang máy, phát hiện biển báo màu đỏ vẫn luôn ở trạng thái tạm dừng, liền biết Hạ Thừa Phong cố ý ngăn cản hắn đi thang máy, hắn lao vào hành lang an toàn, điên cuồng chạy lên.

Giọng nói của đồng đội vang lên từ thiết bị liên lạc.

“Đội phó, 10 giây nữa cabin đóng cửa cất cánh, cậu có được không?

Đàm Mặc tập trung lao lên, không để ý tới đối phương.

Trong thiết bị liên lạc đồng đội cũng bắt đầu tự hỏi tự đáp: “Tôi hiểu, khi hỏi một người đàn ông có được không thì không thể trả lời “không được”.”

Đàm Mặc đá tung cánh cửa trên mái nhà, luồng khí do động cơ máy bay tạo ra thổi về phía hắn, suýt chút nữa đã hất văng hắn đi.

Nó bay lơ lửng ở phía sau nóc bệnh viện, cửa đáy khoang máy bay mở ra, lợi dụng sự biến hoá góc độ từ luồng khí do động cơ lái sinh ra, Đàm Mặc nhảy lên, giẫm lên cửa sập.

Một người duỗi người ra, nắm chặt lấy cánh tay hắn, kéo hắn vào trong.

“Thông qua kiểm tra, được phép chấp hành nhiệm vụ lần này.” Ngô Vũ Thanh cụp mắt xuống, nhìn đồng hồ đếm ngược trên tay.

Đàm Mặc nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, mặt lạnh đi ngang qua người Ngô Vũ Thanh.

[Máy bay Nữ Hoàng Đen]

Nữ Hoàng Đen, đã ở rất xa thành phố, bay về phía khu vực mục tiêu, để lại một bóng đen thoáng qua trên mặt đất.

Chiếc máy bay này toàn thân đen nhánh, tốc độ bay tối đa gấp 15 lần tốc độ âm thanh, dù gặp sóng khí nhiễu động vẫn bay ổn định không hề xóc nảy, hơn nữa còn tĩnh âm.

Bên trong máy bay, một nhóm thanh niên được vũ trang đầy đủ thắt dây an toàn, ngồi nghiêm chỉnh tựa lưng vào ghế.

Ngoại trừ… Đội phó Đàm Mặc.

Vốn dĩ hắn nghiêng mặt muốn nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, bất đắc dĩ thằng gà ngồi đối diện đang run chân, hắn hít sâu tựa gáy vào lưng ghế, yết hầu thỉnh thoảng lăn lộn nuốt nước miếng, cứ cảm giác còn chưa tới địa điểm mục tiêu đã bị con gà này hù chết.

Nếu không có những đồng đội khác ở đây, Đàm Mặc nhất định sẽ cho tân binh một cái chặt tay vào gáy, để hắn ngủ yên cho đến khi đến đích.

Ngô Vũ Thanh giơ chân, đạp mạnh vào mu bàn chân của tân binh, nếu anh chàng này còn tiếp tục run rẩy, Đàm Mặc ở bên kia sẽ ném con dao chiến thuật ra, đâm vào đầu cậu ta.

“Không phải nên là “Đất bằng một tiếng sấm vang, xuân xuân xuất hiện toả sáng”(1) sao? Giang Xuân Lôi, cậu khẩn trương cái gì?” Ngô Vũ Thanh buồn cười nói.

(1): Câu gốc “平地一声惊雷,春春闪亮登场”, ở đây chơi chữ từ tên của Giang Xuân Lôi, ý bảo lẽ ra Xuân Lôi nên như cái tên của mình, toả sáng như sấm chứ không nên lo lắng.

“Đừng dẫm lên chân tôi… Đôi này là giày mới!” Giang Xuân Lôi bị dời đi sự chú ý, cuối cùng cũng ngừng biểu diễn điệu Parkinson.

Đàm Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần nhíu mày, hắn nhớ ra rồi, tên của tân binh là “Giang Xuân Lôi”, hắn toàn nhớ thành “Lý Đông Duẩn”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.