*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khu rừng vĩnh cửu.
Sau đó cậu mơ màng nghe thấy Kỳ Tư Niên nói chuyện với ai đó, bọn họ nói bằng tiếng Trung.
“…… Ừ, Bạch Lãng ngủ rồi.”
Bạch Lãng còn tưởng rằng mình đang mơ, mãi đến khi có một giọng nói xa lạ tuyền tới. Đó là một giọng nam rất êm tai. Y hỏi: “Có phải do mệt quá không?”
Kỳ Tư Niên bật cười, thân thể anh hơi rung, trả lời y: “Hôm nay chơi nhiều quá nên hơi mệt.”
Đầu óc Bạch Lãng lập tức tỉnh táo, cậu cố gắng thắng sự buồn ngủ mở to mắt, nói: “Thủ trưởng, em không có ngủ.”
Kỳ Tư Niên đè bàn tay muốn xốc áo lên của cậu, nói: “Em cứ nằm đi, không sao đâu.”
Bạch Lãng nhìn về phía Kỳ Tư Niên, cậu nghe giọng điệu của Kỳ Tư Niên rất thoải mái, là sự thoải mái khi đốt mặt với người quen. Cậu “Dạ” một tiếng, ngồi dậy nhìn về phía người đang đứng trước mặt họ.
Người nọ đứng ở bên cửa sổ, ngược sáng nên gương mặt nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn ra dáng người cao gầy, trong ánh mắt là ý cười thân thiện. Dù vậy, Bạch Lãng vừa nhìn đã biết người nọ là ai.
Nghệ sĩ piano nổi tiếng Trung Quốc, Lâm Xuất.
Hèn chi giọng điệu của Kỳ Tư Niên rất quen thuộc, Bạch Lãng từ lâu đã nghe nói Kỳ Tư Niên và Harvey Lin từ trước khi ra mắt đã có quan hệ tốt, những ca khúc họ cùng biểu diễn vẫn được coi là kinh điển.
Bạch Lãng lập tức đứng lên, áo khoác trên người vì vậy mà rơi xuống ghế. Cậu gọi: “Thầy Lâm ạ.”
“Ui, không cần phải khách sáo vậy đâu.” Lâm Xuất vươn tay đè vai Bạch Lãng, “Cứ gọi tên của tôi là được.”
Bạch Lãng quay đầu nhìn Kỳ Tư Niên, thấy anh không nói gì thì gật đầu nói: “Chào anh, tôi tên Bạch Lãng.”
Lâm Xuất tựa lưng vào ghế nhìn cậu cười nói: “Tôi biết cậu là Bạch Lãng, là học trò của Fride, đồng thời là cello trưởng mới nhậm chức của đoàn E. Không chỉ mấy cái đó, tôi còn biết cậu là bé fan của Kỳ Tư Niên. Bé fan kiểu vì yêu mà vượt qua Đại Tây Dương đó, có đúng hay không?”
Bạch Lãng hơi ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào, bối rối nhìn y.
“Lâm Xuất.” Kỳ Tư Niên không khách khí nói, “Đừng có bắt nạt em ấy.”
“Sao lại là bắt nạt? Em chỉ đang tâm sự thôi mà.” Lâm Xuất nhìn về phía Kỳ Tư Niên, mỉm cười, “Kỳ Tư Niên, anh nói vậy là em không vui đâu nhé.”
Kỳ Tư Niên nói: “Bây giờ không bắt nạt, sau này cũng đừng hòng bắt nạt.”
“Ai mà không có fans, anh kiêu ngạo thế làm gì.” Lâm Xuất nhỏ giọng nói, đánh giá Bạch Lãng, trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp nở một nụ cười hiền lành, “Tiểu Bạch, cậu có muốn suy nghĩ lại về việc thích tôi hay không? Tôi cũng rất nổi tiếng đó nha. Âm nhạc liên quan tới nhau, cho dù cậu là nghệ sĩ violin cũng không nhất thiết cứ phải thích Kỳ Tư Niên đâu, đừng quá bó buộc vào chuyên ngành của mình.”
Bạch Lãng không nói gì. Cậu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy nghệ sĩ âm nhạc đẳng cấp thế giới như Lâm Xuất, bây giờ vừa bối rối vừa căng thẳng.
Đàn piano không nằm trong quy định của dàn nhạc giao hưởng nhưng nó có ưu điểm tự nhiên là một nhạc cụ độc tấu toàn phổ.
Lâm Xuất ra mắt với tư cách nghệ sĩ piano solo từ rất sớm và thu hút sự chú ý trên toàn thế giới. Với khả năng kiểm soát kỹ năng tuyệt vời và khả năng cảm thụ âm nhạc tinh tế, chính xác cùng với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dù nhìn ở góc độ nào, Lâm Xuất là một trong những nghệ sĩ hàng đầu hiện nay về tiêu chuẩn âm nhạc, giá trị thương mại và độ nổi tiếng. Về điểm này, ngay cả Kỳ Tư Niên cũng khó sánh được với y.
Cũng là bạn bè với Kỳ Tư Niên, Bạch Lãng có thể cảm giác được thái độ của Kỳ Tư Niên đối với y thoải mái hơn cả lúc ở với Carl, có lẽ là do họ đều là nghệ sĩ diễn tấu.
Bạch Lãng mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu nói: “Tôi cũng rất thích anh, Lâm Xuất tiên sinh.”
Lâm Xuất kiêu ngạo nâng cằm, cười nhìn Kỳ Tư Niên, cố ý nói: “Haizz, thế này mới đúng chứ. Thật khéo miệng. Đứng làm gì, ngồi xuống đi chứ.”
Bạch Lãng lại ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tư Niên, nói: “Tôi nói thật đấy ạ. Tôi rất thích bàn hòa tấu piano số 3 mà anh đã hợp tác với BPO hai năm trước.”
“Ồ…… Bản hòa tấu piano số 3 [1].” Lâm Xuất sờ cằm, cười hì hì nghiêng người tới, “Cũng không biết là cậu xem tôi? Hay là xem thủ trưởng nhà cậu đó?”
Mặt Bạch Lãng hơi đỏ, cậu nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Nếu phải nói, tôi cảm thấy màn biểu diễn của anh hay hơn một ít —— dù sao thì đó cũng là bản hòa tấu của piano. Thủ trưởng, anh thấy sao?”
Kỳ Tư Niên chỉ yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này cũng mỉm cười gật đầu nói: “Đây là sức hấp dẫn của piano. Lúc đó cậu ta cũng ở trạng thái rất tốt, giống như lời nhạc trưởng Worsell đã nói: You beat the Berliner Philharmoniker. ( Cậu đã đánh bại dàn nhạc giao hưởng Berlin)”
Lâm Xuất nghe hai người họ kẻ xướng người họa, cao giọng cười haha, sau đó lắc đầu nói: “Làm gì tới làm gì tới, bỗng nhiên có thể nhận được lời khen như vậy từ Sean Chyi. Khi về em nhất định phải kể cho Lâm nữ sĩ nghe, để bà khen ngợi em mới được.”
Bạch Lãng nhìn Kỳ Tư Niên, nhận ra anh không chú ý tới mình mà hỏi Lâm Xuất: “Transcendental Études của Lizst em luyện thế nào rồi?”
Nụ cười của Lâm Xuất cứng đờ, y dời tầm mắt, qua một hồi lâu mới thở dài, nói: “Anh nhìn đi, bây giờ em làm gì có thời gian?”
Kỳ Tư Niên an tĩnh một lát, hiển nhiên là không đồng ý với cách nói của y. Sau đó anh nói: “Lần này đến Venice em tính diễn bài gì?”
Lâm Xuất trả lời: ” Bản nhạc《 Sonate ánh trăng 》[2] của Beethoven. Nó không phải là bản nhạc phức tạp, cũng phù hợp với chủ đề của lễ hội âm nhạc.”
Kỳ Tư Niên tựa vào lưng ghế, anh “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Bạch Lãng nhận thấy bầu không khí bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, lại không nói được lời nào. Cậu không biết Lâm nữ sĩ là ai, nhưng có vẻ là người nhà của Lâm Xuất. Từ giọng điệu của Lâm Xuất và Kỳ Tư Niên thì có vẻ như bọn họ không đơn giản là bạn bè.
Gió biển thổi vào từ cửa sổ mang theo sự lạnh lẽo, Lâm Xuất hắt xì một cái, y xoa xoa mũi mình rồi nói “Xin lỗi”. Sau đó y còn nhắc nhở Bạch Lãng: “Tiểu Bạch, mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm.”
Lâm Xuất cũng được mời đến lễ hội âm nhạc Venice, y cũng xuống xe buýt ở đảo Lido và đi vào cùng một khách sạn với họ.
Lâm Xuất dẫn theo một đội ngũ làm việc khổng lồ, trong sinh hoạt thường ngày có tận ba trợ lý tiếp quản, cùng một người đại diện chuyên nghiệp và một số nhà sản xuất âm nhạc. Mặc dù ở cùng một khách sạn nghỉ dưỡng, nhưng Lâm Xuất và đoàn đội của y lại ở khách nơi với Kỳ Tư Niên, bọn họ chiếm mấy căn biệt thự.
Bạch Lãng âm thầm líu lưỡi. Cậu từng nghe nói, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng giống như Lâm Xuất có giá trị con người vô cùng cao, y có rất nhiều đại ngôn , công việc thường ngày không khác gì minh tinh nổi tiếng. Trước khi gặp Lâm Xuất cậu không rõ lắm, mãi tới hôm nay cậu mới nhận ra, những nhạc công có thể không diễn tả bản thân mình qua mỗi âm nhạc.
“Đây chính là nguyên nhân thầy Lâm không có thời gian luyện Transcendental Études của Lizst sao ạ?” Sau khi bọn họ tạm biệt Lâm Xuất, Bạch Lãng hỏi Kỳ Tư Niên.
Kỳ Tư Niên lắc đầu, nói: “Với trình độ và khả năng cảm nhận âm nhạc của cậu ta, tôi không cho rằng đó là nguyên nhân. Thật ra, vào bảy tám năm trước, cậu ta đã có thể chơi được những bài nhạc có độ khó cao rồi. Có thể khiến cậu ta dừng lại, trước giờ chỉ có mình cậu ta thôi.”
Bạch Lãng đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu nói: “Khiến anh ấy dừng lại…… Là gặp phải giai đoạn đứng yên sao?”
“Có lẽ vậy, tôi không biết cậu ta nghĩ gì.” Kỳ Tư Niên tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Nếu bởi vì bị lạc hướng mà mất đi sự nhiệt tình với âm nhạc, thì dù kỹ năng có cao siêu đến đâu cũng không thể chơi được giai điệu cảm động. Mà cảm giác âm nhạc không có linh hồn được sinh ra từ chính đầu ngón tay của mình…cũng đã đủ khiến những nhà diễn tấu đau đớn như chết.”
“Đau đớn như chết.” Bạch Lãng lẩm bẩm lặp lại. Cậu nhớ tới lời Carl từng nói, đi đến bên cạnh Kỳ Tư Niên dừng lại hỏi anh, “Thủ trưởng, người như anh cũng từng gặp phải lúc lạc hướng sao?”
Nghe cậu hỏi như vậy, hình như Kỳ Tư Niên hơi mỉm cười.
Anh chống tay lên bàn, dời xa ra một chút để có thể nhìn rõ đôi mắt của Bạch Lãng, trong đôi mắt anh là ánh sáng dịu dàng ôn hòa.
Anh nói: “Tôi là một người bình thường, sẽ có những lúc tôi không tìm được phương hướng. Không chỉ có thể, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, âm nhạc của tôi cũng sẽ mất đi linh hồn mà em thích, không còn cách nào bay cao được nữa. Bạch Lãng, đến lúc đó em……”
“Sẽ không.” Bạch Lãng không muốn nghe lời này. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Kỳ Tư Niên, dùng lòng bàn tay xoa vết thương đã kết vảy của anh, bướng bỉnh nói, “Anh sẽ không bao giờ như thế.”
Kỳ Tư Niên yên lặng nhìn cậu, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc.
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, âm nhạc của em sẽ là thuốc giảm đau của anh, là cánh rừng nơi anh tìm về. Anh đã nói, chim bay mệt rồi cuối cùng cũng phải đậu xuống rừng, có đúng không?” Bạch Lãng nhích lại gần, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Kỳ Tư Niên, “Tương tự như vậy, nếu em mất phương hướng, xin anh hãy chỉ đường cho em, có được không?”
Kỳ Tư Niên nghe cậu nói xong, lập tức trở tay cùng đan ngón tay với Bạch Lãng.
Hơi thở của anh trong giây lát trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đặc biệt sâu thẳm và sáng ngời do cảm xúc dao động, cuối cùng anh khẽ mỉm cười nói: “Buổi hòa nhạc của em là khu rừng vĩnh cửu của tôi, tôi sẽ ở bên nó cả đời. Tôi bảo đảm điều đó.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
[1]You beat the Berliner Philharmoniker: Câu này là đánh giá của Simon Rattle về màn trình diễn của Lang Lãng. Không biết trích dẫn như thế này có được không, nếu không thì sau này tôi sẽ xóa.
Hãy để tôi làm rõ, đây chỉ là đánh giá mang tính chất tham khảo, các nhân vật hoàn toàn không có nguyên mẫu. Sau này nếu có ai sập nhà thì không liên quan gì đến tôi ( mặt nghiêm túc thề)
[2] Transcendental Études: Etude siêu kỹ thuật của Liszt được công nhận là một trong những bộ piano khó nhất thế giới. Nhân tiện, Franz Liszt, một nhà soạn nhạc, đã viết những bài thơ giao hưởng và giao hưởng theo phong cách lãng mạn, nhưng âm nhạc piano của ông thực sự khó có thể phàn nàn. Cho đến nay, năm trong số mười bản nhạc piano khó nhất được công nhận trên thế giới đều do người này viết.
Chú thích của editor:
[1] Rachmaninov concerto piano 3 – Bản hòa tấu piano số 3
[2]
Rence: Lâm Xuất là anh thụ trong bộ Gió trong sớm bình minh nằm trong series “Khúc nhạc và phương xa” nhé mọi người. Hay lắm ạ, mọi người nên đọc thử, đã được edit hoàn nha ạ.