*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vienna giữa mùa hè.
Giữa hè. Áo, Vienna.
Tích.
Bạch Lãng ngồi xổm xuống, từ trong máy bán hàng tự động lấy ra một chai trà ô long.
Có một chút khí lạnh từ trong chai thoát ra, những giọt nước nhanh chóng ngưng tụ trên đó, chiếc điều hòa phía trên đầu thổi bay khiến người ta rùng mình vì lạnh.
“…Đêm qua, hai chiếc thuyền tị nạn chở tổng cộng 520 người đã đến đảo Lampedusa của Ý, 184 người trong số đó là những người tị nạn vị thành niên không có người lớn đi cùng…”
“Tổng cộng có khoảng 1,5 triệu người tị nạn đã tràn vào lục địa châu Âu trong năm nay. Châu Âu đang trải qua cuộc khủng hoảng tị nạn nghiêm trọng nhất kể từ Thế chiến thứ hai…”
Màn hình lớn trước mặt đang phát hình ảnh, âm lượng nhẹ đến mức hơi rè, hoàn toàn bị át đi bởi những thông báo sân bay thỉnh thoảng vang lên.
Nữ phát thanh viên nói bằng tiếng Đức, Bạch Lãng nghe không hiểu hết. Nhưng bức ảnh thời sự có sức ảnh hưởng lớn đến mức khiến cậu cau mày, không khỏi ôm hộp đàn bên cạnh.
Kẹt kẹt ——
Dây chuyền hành lý quay đi quay lại rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Trên băng chuyền của chuyến bay số hiệu OS302, chiếc vali cuối cùng đã được lấy đi cách đây mười phút, dưới ánh đèn sáng rực không một bóng người, khiến Bạch Lãng đang ôm một cây đàn khổng lồ càng thêm cô đơn và đáng thương, giống một người vô gia cư không có chỗ để đi.
“A ——”
Bạch Lãng bắt đắt dĩ nhìn cửa hàng lý đóng kín, đưa tay vỗ vỗ trán thở dài, mặt mày nhăm nhúm.
Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó.
Linh cảm không lành đã thành hiện thực, cậu ngẩng đầu uống hết trà ô long, ném chiếc chai vào thùng rác, cam chịu số phận rồi bước đến bàn thông tin.
*
Chỉ hai tuần trước cậu mới nhận được lời đề nghị từ dàn nhạc giao hưởng Eisenstadt.
Khi đó cậu mới về Trung Quốc chưa đầy một tháng, trong tay đã nhận được lời mời đến từ Boston BSO và New York Philharmonic[*], khiến nhiều bạn cùng lớp ghen tị. Dù vậy, khi nhìn thấy tấm vé dát vàng của đoàn E, cậu đã nhảy dựng lên, hét lên đầy phấn khích và ngay lập tức quyết định đặt vé máy bay đi Vienna.
Gia đình cậu không hiểu sự lựa chọn của cậu nhưng vẫn tôn trọng nó. Mẹ cậu phàn nàn một chút nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nhét thêm hai chai nước sốt bò vào hành lý của cậu.
Và giờ đây, hai chai sốt bò mẹ nhét vào đó cùng với hai vali khổng lồ nhét đầy quần áo, dây đàn dự phòng và rất nhiều đ ĩa không còn xuất bản nữa đã thất lạc ở một góc không biết nào đó trên trái đất.
Nhân viên lắc đầu, nở nụ cười xin lỗi đầy công thức: “Sorry, sir.”
Bạch Lãng sắp khóc không ra nước mắt, ôm hộp đàn trong tay, hoàn toàn không nói nên lời.
Thành phố âm nhạc được chờ đợi từ lâu này đã dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa nhiệt huyết nhỏ bé đến từ phương xa.
*
Cuối cùng, sau khi nhận được lời đảm bảo “Chúng tôi nhất định sẽ tìm nó, đến khi tìm được sẽ chuyển đến tận nhà bạn”, Bạch Lãng mới miễn cưỡng ký tên tiếng Anh của mình vào văn kiện.
Cậu nhớ thương chai nước sốt thịt bò và Rachmaninoff [**] ở trong vali, thở dài, cẩn thận đeo chiếc đàn cello, thầm nghĩ: Người anh em, may là tôi giúp cậu mua một tấm vé máy bay, nếu không thì bây giờ chắc cậu còn đang nằm đâu đó ở xích đạo dãi nắng dầm mưa.
Dù Orpheus[1] đã mất cơ thể và chỉ còn lại cái đầu nhưng ông vẫn chơi đàn dây. Về phần cậu, cậu chỉ không có nước sốt thịt bò, đàn và người vẫn còn ở đây, vậy thì có gì to tát.
Bạch Lãng, giác ngộ của cậu chưa có đủ rồi.
Đầu óc cậu hỗn loạn, vừa bước ra khỏi lối ra, một một cơn gió nóng đột nhiên thổi vào mặt cậu, bao lấy một giai điệu dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.
Bốn hợp âm dài của gió mộc là dây dẫn, kèn trầm dài và ngân vang, như phát ra từ rừng núi Anpơ.
—— Là phần mở đầu cho《 Giấc Mộng Đêm Hè 》 của Mendelssohn.
Cậu ngơ ngác lắng nghe, lúc này mới cảm thấy tay chân vốn bị gió điều hòa thổi đến lạnh cóng dần dần ấm lên.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng bỗng chốc “tách” một tiếng, vài tia lửa bùng lên.
Sân bay Vienna không lớn, nhìn mấy lần là có thể thấy hết. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Anh ta đi đến từ một lối vào khác đi về phía Bạch Lãng, bởi vì ngược sáng nên ban đầu chỉ có thể nhìn thấy vóc dàng cao gầy của người kia, đến khi đứng trước mặt, đường nét trên khuôn mặt anh mới dần rõ hơn.
Ngay cả khi ở với những người da trắng, người này vẫn giống như một cây ngọc đĩnh bạt, khuôn mặt với đường nét sắc sảo được ánh nắng ấm áp chiếu sáng, như thể được nhuộm một lớp bột vàng, là một khuôn mặt điển trai được thiên nhiên ban tặng có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Ngón tay của Bạch Lãng vô thức siết chặt, yết hầu lăn lên lăn xuống, bỗng chốc luốn cuống tay chân.
E trưởng [2] của Mendelssohn chuyển thành G trưởng[3], những khoảng dừng của violin rõ ràng và mạch lạc, giống như một yêu tinh đang nhảy múa dưới ánh mặt trời.
Bạch Lãng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình: “Sếp, thủ trưởng[4], xin chào.”
Cậu nói tiếng Đức không tốt lắm, mấy cái từ đơn cứ ngọng nghịu, đến cậu tự nghe còn thấy xấu hổ.
Kỳ Tư Niên nở nụ cười, ý cười rất nông, dường như chỉ đang lễ phép mà hơi cong khóe miệng.
“Sao lại trễ như vậy? Hành lý của cậu đâu?” Anh vươn một bàn tay, “Chào cậu. Ở trước mặt tôi cậu có thể nói tiếng Trung.”
Bạch Lãng nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trước mắt, trong đầu bỗng nhiên nổ tung rất nhiều giai điệu, những ca khúc của Mendelssohn chuyển đổi qua lại, vui tươi hoặc mãnh liệt, cậu không biết mình đã đáp cái gì, chỉ thấy Kỳ Tư Niên gật đầu không nói nữa, dẫn cậu ngồi vào xe ô tô, rời khỏi sân bay.
Xe vừa rời đi không bao lâu, Kỳ Tư Niên mở một bản nhạc, không phải nhạc cổ điển mà là một giai điệu dân gian Ý thư thái.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh như được gột rửa, ánh nắng xé nát khung cảnh mùa hè tuyệt đẹp, giống như dòng sông đang đổ, dường như ngay cả những nốt nhạc bồng bềnh trong không khí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bạch Lãng nghe xong liền cảm thấy mệt mỏi sau hơn mười giờ hành trình, cậu thấy có chút buồn ngủ.
“Việc quản lý của hãng hàng không Áo có vấn đề xảy ra.” Kỳ Tư Niên nói, “Cậu không phải là người đầu tiên bị mất hành lý, điều này đã xảy ra với bộ đồng[5] của một nhóm người trước đây.”
Bạch Lãng âm thầm líu lưỡi, không biết là đắt như thế nào, sau này có cần mua bảo hiểm cho cây đàn của mình không nhỉ?
“Có phải là của đoàn E không ạ……?”
Kỳ Tư Niên cười: “Là một đoàn lớn từ BPO. Nhưng ngày hôm sau đã tìm được và đưa về đoàn rồi. Yên tâm đi, hành lý của cậu nhất định cũng sẽ tìm được.”
Bạch Lãng gật đầu.
Thật ra nghĩ kỹ lại, việc tắm rửa thay quần áo không quan trọng lắm, điều đau đớn nhất đó chính là những cái đ ĩa nhạc đó. Khi tốt nghiệp, rất nhiều người cho rằng cậu sẽ ở lại Bắc Mỹ, nhưng bởi vì những suy nghĩ không rõ ràng của mình, cậu vẫn đóng gói những đ ĩa nhạc đó và gửi về Trung Quốc, bây giờ lại cực khổ trằn trọc đóng gói nó cùng tới Châu Âu.
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được lén lút đánh giá Kỳ Tư Niên.
Thật ra cậu cũng không xa lạ gì với Kỳ Tư Niên.
Phải nói rằng mọi người yêu nhạc cổ điển đều quen thuộc với gương mặt này.
Một thiên tài trẻ tuổi, một nghệ sĩ violin tài hoa hơn người, Heifetz[6] tiếp theo, đôi tay được Chúa hôn lên……
Đây là những từ thường được áp dụng nhất cho Sean Chyi, các nhà phê bình âm nhạc gay gắt không ngại dùng mọi lời khen ngợi cường điệu để khen ngợi anh.
Thần tượng của mình đang ngồi ngay cạnh mình.
Bạch Lãng cảm thấy có chút thở không nổi.
Hôm nay, Kỳ Tư Niên không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi giản dị cùng một chiếc quần tây ít trang trọng hơn, tuy nhiên, tỷ lệ cơ thể đẹp tự nhiên vẫn khiến anh trông có bờ vai rộng, vòng eo dài và đôi chân thon dài thẳng tắp. Tóc anh không xịt keo, chỉ để động cong bồng bềnh tự nhiên. Cả người trông bớt hung hãn và quý phái hơn một chút, lại nhiều thêm vài phần lười biếng và gợi cảm.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Bạch Lãng, ánh mắt Kỳ Tư Niên nhìn sang bên trái, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu trong hình ảnh phản chiếu của gương trước, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Bạch Lãng sửng sốt, hít vào một hơi, mãi mới tìm được lời để nói: “Sếp…… Không ngờ là tiếng Trung của anh lại tốt như vậy.”
“Ba mẹ của tôi đều là người Trung Quốc.” Kỳ Tư Niên nhẹ nhàng gật đầu, “Ông bà tôi cũng ở Trung Quốc, chỉ cần có thời gian là tôi sẽ về thăm họ.”
Bạch Lãng “À” một tiếng, lại yên lặng.
Cậu không phải người cứng ngắc, cậu học âm nhạc, mặc dù không phải kiểu nhiệt tình hào phóng, nhưng cũng là kiểu thân thiện tình cảm. Tuy rằng đã ảo tưởng ra vô số hình ảnh khi gặp thần tưởng, nhưng tới khi đứng trước mặt Kỳ Tư Niên, cậu vẫn không nhịn được co lại thành một bé fan bé bỏng, sợ nói sai câu nào khiến đối phương không vui.
Kỳ Tư Niên một tay cầm vô lăng, một tay đưa cho cậu chai nước, thấy Bạch Lãng ngờ ngệch nhận lấy mới nhìn đường phía trước: “Hình như cậu rất sợ tôi?”
“Không có.” Bạch Lãng lập tức trở nên sợ hãi, “Em chỉ, chỉ là vô cùng ngưỡng mộ anh, sếp ạ.”
Giọng điệu của Kỳ Tư Niên vẫn bình tĩnh, không tự cao chút nào: “Bạch Lãng —— tôi gọi tên tiếng Trung của cậu được chứ? Cậu có nhớ không, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Khuôn mặt Bạch Lãng đỏ ửng, cúi đầu uống nước như muốn che giấu, nói: “Đương nhiên. Anh là giảng viên thỉnh giảng ở trường em. Hồi anh còn làm việc với trường Juilliard[7], em đàn cello thứ hai. Bản nhạc lúc đó là…… Là bản giao hưởng số 1 của Brahms[8].”
“Bản giao hưởng số 1.” Kỳ Tư Niên hơi dừng một chút, cười gật đầu, “Biểu diễn rất khá.”
Nhìn phản ứng của anh, Bạch Lãng liền biết Kỳ Tư Niên có lẽ không nhớ nổi biểu diễn lúc đó của cậu. Dù sao học viện âm nhạc Juilliard có rất nhiều nhân tài, dàn nhạc giao hưởng của trường có khoảng hai trăm thành viên, trong đó có rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng quốc tế, so với họ, Bạch Lãng chỉ có thể được coi là một ngôi sao nhỏ có thể vẫn phát ra chút ánh sáng mờ ảo.
Bạch Lãng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng chỉ một chút mà thôi.
“Nói tiếp đi, Fride có khỏe không? Lần trước tôi đến Bắc Mỹ bận quá, không có thời gian đến thăm ông ấy.” Kỳ Tư Niên quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt kia không có chút cảm xúc nào, Bạch Lãng không rõ là anh đang nhìn mình, hay là nhìn gương chiếu hậu bên ngoài.
Bạch Lãng yên lặng đáp: “Thầy rất khỏe, chỉ là hơi giận em.”
“Nếu giận thật sẽ không dặn tôi phải chăm sóc cậu.” Giọng Kỳ Tư Niên vẫn luôn bình tĩnh như thế, lễ phép mà nhu hòa, giống như một buổi trò chuyện buổi chiều bình thường, “Ông ấy hy vọng cậu có thể ở bên cạnh ông ấy.”
Donald Fride lúc tuổi đã cao nhận rất ít người học. Bạch Lãng không xuất thân từ một gia đình âm nhạc, có thể được một nghệ sĩ nổi tiếng phá lệ nhận dạy học đương nhiên là cậu được ông kỳ vọng trở thành một nghệ sĩ xuất xắc rất cao. Ở tuổi già, đôi khi sẽ có chút bướng bỉnh trẻ con.
“Thật ra tôi cũng không ngờ là cậu sẽ nhận lời đề nghị này. Cậu tốt nghiệp ở học viện Juilliard và đã có cơ sở ở Bắc Mỹ. Ký hợp đồng với đoàn E chỉ mới vừa bắt đầu, cậu đã nghiêm túc nghĩ chưa?”
Bạch Lãng hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng trả lời: “Em đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Tâm trạng vốn thoải mái của cậu trở nên có chút căng thẳng, may mắn thay cậu đã được hỏi câu hỏi này rất nhiều lần và đã chuẩn bị sẵn hàng vạn lý do cho nó. Cậu muốn nói rằng em muốn học nhạc cổ điển một cách có hệ thống hơn, em ngưỡng mộ Beethoven[9], yêu Schubert và vô cùng khao khát châu Âu, mảnh đất đã khai sinh ra âm nhạc cổ điển.
Nhưng mà, những đáp án tiêu chuẩn này khi tới bên miệng thì lại bật thốt ra một câu khác: “Bởi vì anh là concertmaster của đoàn E, em tin tưởng sự lựa chọn của anh.”
Kỳ Tư Niên hơi sửng sốt, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vậy thì đó thật sự là vinh hạnh của tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
[1]BSO: Ban nhạc Boston; BPO: Dàn nhạc giao hưởng ở Berlin ái nhạc nhạc đoàn. Họ đều là dàn nhạc giao hưởng hàng đầu thế giới.
[2]《 Giấc Mộng Đêm Hè 》: Bản nhạc của Mendelssohn cho vở opera của Shakespeare. Ca khúc nổi tiếng thứ năm là《 Hành khúc đám cưới 》.
*
Bắt đầu nào, câu chuyện này nói về âm nhạc và du lịch. Âm nhạc là nhạc cổ điển, du lịch chủ yếu là Áo + Ý.
Tác giả vẫn luôn viết về những đề tài huyền huyễn, cho nên không biết có thể viết tốt chủ đề như này không. Thật ra đây chỉ là một câu chuyện bánh ngọt nhỏ bình đạm, viết về một tình yêu đẹp đẽ. Nếu bạn thích thì có thể để lại bình luận. Còn nếu bạn thấy nó nhàm chán thì hãy kịp thời dừng lại và hẹn gặp lại nhé.
Tóm lại cảm ơn mọi người vì đã đọc!
Chú thích của editor:
[*]: New York Philharmonic là một trong những dàn nhạc nổi tiếng và lâu đời nhất thế giới có trụ sở tại New York, Mỹ. Là một thành viên của nhóm Big Five (nhóm 5 dàn nhạc hàng đầu nước Mỹ, cùng với Philadelphia Orchestra, Boston Symphony Orchestra, Chicago Symphony Orchestra và Cleveland Orchestra), New York Philharmonic được thành lập năm 1842 và từ đó đến nay đã thực hiện tổng cộng hơn 15.000 buổi hoà nhạc trên khắp thế giới.
[**]: Sergei Vasilievich Rachmaninoff hoặc Sergey Vasilyevich Rakhmaninov là nhà soạn nhạc người Nga, bậc thầy piano và nhạc trưởng vào cuối thời kỳ Lãng mạn. Một số tác phẩm của ông đã trở thành kinh điển trong giai đoạn âm nhạc Lãng mạn.
[1] Orpheus: là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, con trai của vua Oeagrus xứ Thrace và nữ thần thi ca Calliope. Trong một số truyền thuyết khác thì Orpheus là con trai của Apollo và Calliope. Nhiều giả thuyết cho rằng Orpheus là một trong những đại thi hào, nhạc sĩ thuở sơ khai, là người sáng tạo ra hoặc cải tiến chiếc đàn lyre. Pindar, một nhà thơ khác trong 9 thi sĩ danh tiếng của Hy Lạp cổ đại đã gọi Orpheus là “cha đẻ của thi ca”.
[2]: E trưởng là một phím trưởng dựa trên nốt E, bao gồm E, F♯, G♯, A, B, C♯, D♯ và E. Dấu ấn phím có bốn dấu thăng (FCGD).
[3]: G trưởng là một chế độ chính với G là nốt trung tâm. Thứ song hành là Mi thứ, được tính là dấu thăng trong khuông nhạc. Thang âm của G hòa âm trưởng là GABCDE #FG, cũng bao gồm G hòa âm trưởng và G du dương trưởng. Thang âm của G hòa âm trưởng là GABCDE #FG. G trưởng là một thăng, tương đương với Fa với C thăng.
[4] Thủ trưởng (首席): Thủ trưởng là người có vị trí cao nhất, đứng đầu trong một công ty, một cơ quan, một tổ chức nào đó. Ở đây thủ trưởng cũng là cách gọi người làm concertmaster.
[5]Bộ đồng trong dàn nhạc giao hưởng bao gồm: Kèn Trumpet, Kèn Trombone, Kèn Tuba và sẽ có thêm Kèn Cornet nếu cần thiết.
[6]: Jascha Heifetz là một nghệ sĩ vĩ cầm người Mỹ gốc Nga. Ông sinh ra ở Vilna (nay là Vilnius). Khi còn là một thiếu niên, ông đã chuyển đến Hoa Kỳ, nơi ông được đón nhận nồng nhiệt với tác phẩm biểu diễn đầu tay ở Carnegie Hall. Ông là một nghệ sĩ điêu luyện từ khi còn rất nhỏ. Fritz Kreisler, một nghệ sĩ vĩ cầm hàng đầu khác của thế kỷ 20, đã nói khi nghe Heifetz ra mắt công chúng rằng “Chúng tôi cũng có thể lấy cần đàn của mình và bẻ gãy chúng trên đầu gối.” Ông có một sự nghiệp biểu diễn lâu dài và gặt hái nhiều thành công. Tuy nhiên sau một chấn thương ở tay phải (tay cầm vĩ), ông đã tập trung chuyển sang giảng dạy.
[7] Học viện Âm nhạc Juilliard là một nhạc viện biểu diễn nghệ thuật tư nhân ở Thành phố New York. Được thành lập vào năm 1905, trường này đào tạo khoảng 850 sinh viên đại học và sau đại học về các lĩnh vực liên quan đến múa, kịch và âm nhạc. Ngôi trường bậc nhất này nổi tiếng với những yêu cầu rất gắt gao trong việc tuyển sinh. Sự cạnh tranh để được học tập tại học viện này được đánh giá là thật sự khốc liệt bởi trường chỉ tuyển trung bình 7.6% các hồ sơ nhập học vào mỗi năm.
[8] Johannes Brahms là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức. Các tác phẩm của ông được xếp vào chủ nghĩa lãng mạn (romanticism).
[9] Ludwig van Beethoven là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức. Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Ông được coi là Người dọn đường (Wegbereiter) cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Beethoven được khắp thế giới công nhận là nhà soạn nhạc vĩ đại, nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất tới rất nhiều những nhà soạn nhạc, nhạc sĩ và khán giả về sau. ( Đại ka này thì khum học nhạc cũng biết, tui từng đọc mấy bản nhạc của Beethovwen hồi còn đi học đàn, nhưng mà đương nhiên là tui không biết đàn hj.)
Hành khúc đám cưới (tiếng Anh: Wedding March) là bản nhạc thường được chơi tại lễ cưới khi người ta dẫn cô dâu vào nơi làm lễ cưới. Hành khúc đám cưới là một phần không thể thiếu trong các đám cưới tại nhà thờ.