Thuốc giảm đau
Vốn dĩ bọn họ ra ngoài để ăn tối, những gặp phải chuyện này, tâm tình đi ăn gì đó cũng biến sạch mất.
Sau khi quay về phòng, Bạch Lãng ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm điện thoại không nói lời nào.
Kỳ Tư Niên gọi pizza, đến quầy lễ tân lấy đồ ăn mang về rồi quay lại nói với Bạch Lãng, quầy lễ tân cho biết người gây náo loạn vừa này đã được giao cho cảnh sát.
Bạch Lãng sửng sốt một chút, hỏi: “Bọn họ là dân tị nạn ạ?”
Kỳ Tư Niên trả lời: “Còn chưa rõ ràng. Nhưng theo lời anh ta nói thì có lẽ là vậy.”
Bạch Lãng im lặng, nghĩ đến những người vô gia cư, cậu cảm thấy đáng thương, nhưng khi nhớ đến cảnh ban nãy thì lại tức giận. Cậu kéo tay Kỳ Tư Niên lại, nhìn vết xước đã đóng vảy, bực bội nói: “Dù thế nào thì anh cũng là nhạc công, sao anh có thể dùng tay đỡ chứ?”
Kỳ Tư Niên nói: “Đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi nhé.”
Bạch Lãng lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Thủ trưởng, ý em không phải như vậy.”
Kỳ Tư Niên không nói gì, chỉ là mỉm cười. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ vang lên tiếng thở của hai người họ, Bạch Lãng cảm thấy có hơi khó chút, cậu hít mũi, nói: “Dù sao sau này anh không được như vậy nữa, chẳng lẽ anh không biết tay mình quý báu như thế nào sao?”
Kỳ Tư Niên thay đổi tư thế, nhìn Bạch Lãng cười: “Quý báu như thế nào?”
“Phải mất một trăm năm mới có được một đôi tay như thế này đó!” Bạch Lãng tức giận bất bình mà hừ một tiếng, bổ sung nói, “Thế kỷ trước là Heifetz, thế kỷ trước nữa là là Paganini.”
Kỳ Tư Niên nghe xong, mỉm cười hỏi cậu: “Tôi lợi hại như thế sao?”
Bạch Lãng mím môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Dù sao ở trong lòng em anh lợi hại như thế đấy”
Kỳ Tư Niên chỉ “Ừ” một tiếng đơn giản, đặt đồ ăn trong tay lên cái bàn nhỏ duy nhất trong phòng, nói: “Cảm ơn lời khen của em. Bàn tay quý báu của tôi có thể giúp em ăn thêm chút pizza không?”
Bạch Lãng để điện thoại trong tay xuống, nhìn một lát mới đứng lên nói: “Em ăn.”
*
Sau khi lấp đầy cái bụng trống rỗng, Bạch Lãng đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Bên ngoài trời đã tối, mặc dù đèn đường đã bật sáng nhưng chúng chỉ có thể chiếu sáng rõ ràng con đường. Biển Adriatic cách đó không xa, tiếng sóng xào xạc từ trong hư không truyền đến, hòa lẫn với tiếng nước tắm của Kỳ Tư Niên trong nhà.
Bạch Lãng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Họ chỉ có một chiếc giường lớn trong phòng này.
Điều này là bình thường, tất cả chúng ta đều là đàn ông và việc thỉnh thoảng chen lấn cũng không phải là vấn đề gì to tát. Cũng không phải hồi đại học cậu chưa từng ngủ chung với bạn bè, sao bây giờ lại bối rối thế này?
Bạch Lãng không biết mình đã nói như vậy bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, tim cậu vẫn đập dữ dội, toàn thân bồn chồn, tai không thể điều khiển được lén nghe chuyển động trong phòng tắm.
Cậu đi dến cửa toilet, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tự nhiên: “Thủ trưởng, tay anh có tiện không? Có cần em giúp không ạ?”
Tiếng nước ngừng, bên trong truyền ra tiếng đặt vòi hoa sen và tiếng bước chân của Kỳ Tư Niên.
“Cảm ơn em, nhưng tạm thời không cần đâu.” Giọng nói của Kỳ Tư Niên từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng, sau đó cửa mở ra.
Anh mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, dùng khăn lau mái tóc ướt, vạt áo bởi vì động tác mà mở ra, nửa người trên dường như không có gì che. Khi giơ tay lên, cơ bụng sẽ hiện hiển hiện ra, trông vô cùng đẹp mắt. Kéo dài xuống là phần eo hẹp, bên trên còn những giọt nước chảy xuống cạp quần.
Kỳ Tư Niên đi đến cửa sổ ngồi xuống, dùng tay trái xé bỏ lớp băng dính chống thấm trên tay phải.
Anh ngẩng đầu nhìn Bạch Lãng: “Em không đi tắm sao?”
Bạch Lãng nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh anh nói: “Em bôi thuốc cho anh trước.”
Kỳ Tư Niên ném khăn sang một bên, đưa tay tới nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Vết thương nhỏ lại càng phải chú ý.” Bạch Lãng đi qua kéo ghế ra ngồi xuống, cậu nắm lấy tay nhìn. Mu bàn tay Kỳ Tư Niên không còn sưng tấy mà chuyển sang mấy vết bầm màu tím xanh, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Bạch Lãng hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, nhưng cũng không nói thêm nữa, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên.
Kỳ Tư Niên cầm tay Bạch Lãng, nói: “Không ảnh hưởng đến màn ra mắt của chúng ta đâu.”
Bạch Lãng ngẩn người, nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy.”
“Tôi biết.” Kỳ Tư Niên nâng tay lên, nghịch nghịch tóc mái của Bạch Lãng, nói: “Tôi có hơi đau.”
Bạch Lãng nháy mắt trở nên vội vã: “Anh đau chỗ nào?”
Kỳ Tư Niên cười khẽ nói: “Khi ấn xuống sẽ hơi đau.”
Bạch Lãng lập tức buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Anh có cần thuốc giảm đau không?”
Kỳ Tư Niên lắc đầu, bắt chéo chân. Vạt áo tắm dài lập tức trở nên hở ra nhiều hơn, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp của anh. Trong giọng nói anh ngậm ý cười: “Không phải là em luôn muốn học tiếng Đức sao? Bây giờ tôi dạy em một câu có được không?”
Bạch Lãng mờ mịt nói: “Câu gì ạ?”
Ánh mắt Kỳ Tư Niên dịu dàng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Nur Musik ist das beste Schmerzmittel.”
Bạch Lãng ngơ ngác nhìn anh một lúc, sau đó lặp lại.
—— “Khi tôi hát về tình yêu, tình yêu biến thành nỗi đau. Khi tôi hát về nỗi đau, nỗi đau biến thành tình yêu. Chỉ có âm nhạc mới là liều thuốc giảm đau tốt nhất.”
Nur Musik ist das beste Schmerzmittel.
Chỉ có âm nhạc mới là liều thuốc giải đau tốt nhất.
Bạch Lãng nhỏ giọng nói: “Thủ trưởng, lời nói này của anh không chân thành gì cả.”
Mặc dù Bạch Lãng chưa bao giờ học tiếng Đức, nhưng cậu biết câu này, bởi vì nó được in trên album đầu tiên của Kỳ Tư Niên. Ngay lúc này, cuốn album kia vẫn còn đang yên lặng nằm trong hộp đàn cello Bạch Lãng.
Kỳ Tư Niên sờ tóc cậu, ngón tay khô ráo ấp ám, từ từ vuốt phẳng những xao động lo lắng bất an trong lòng Bạch Lãng. Anh thấp giọng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không biết làm thế nào để trấn an người hâm mộ nhỏ của mình.”
Bạch Lãng nhìn anh, nhịn không được cười ra tiếng: “Có tác dụng không ạ? Em nói thuốc giảm đau.”
Kỳ Tư Niên tự hỏi một chút, nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Thế thì còn phải xem là thuốc giảm đau của ai. Nếu là thuốc giảm đau của chàng hoàng tử bé đàn cello của chúng ta thì chắc chắn là có tác dụng.”
Bạch Lãng dựa vào sô pha ngồi xuống, cũng nhìn về phía Kỳ Tư Niên. Hơi thở của cậu tràn ngập mùi hương sữa tắm của Kỳ Tư Niên, cậu cảm thấy mình có hơi choáng, giống như bị mê hoặc vậy, nói: “Đó là anh nói nhé, bây giờ em phải đàn 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》cho anh nghe.”
Sau đó Bạch Lãng vươn tay muốn lấy đàn cello lại thì không ngờ bị Kỳ Tư Niên ngăn.
Hai người liếc nhau, đều cười.
“Khuya rồi.” Kỳ Tư Niên dùng giọng điệu dỗ con nít nói, “Em cũng mệt rồi. Chúng ta không đánh đàn, em đi tắm, có được không?”
Bạch Lãng gật đầu, đứng dậy suy nghĩ một lúc, dừng bước chân, dứt khoát cởi áo phông ném sang một bên, dưới ánh nhìn chăm chú của Kỳ Tư Niên chậm rãi đi vào phòng tắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
“Khi tôi hát về tình yêu, tình yêu biến thành nỗi đau. Khi tôi hát về nỗi đau, nỗi đau biến thành tình yêu. Chỉ có âm nhạc là liều thuốc giảm đau tốt nhất”: một bài thơ do Schubert viết, sau khi ông chết thì đã được sắp xếp lại và đã được chỉnh sửa một chút ở đây.
Ngắm nghía cùng editor
Biển Adriatic