13° Bass (Âm Bass Quãng 13)

Chương 20: C20: Chương 20



Kỵ sĩ hoa hồng

Bữa sáng mang phong cách châu Âu điển hình, bánh mì nướng với sữa, trứng rán và thịt xông khói.

Bạch Lãng ngồi ở bàn ăn, nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong suốt sát đất.

Kỳ Tư Niên mang cho cậu một ly sữa, anh cười nói: “Không cần lo lắng, Elder khi vui vẻ sẽ đắm chìm trong âm nhạc rất lâu. Ông ấy tránh thành phố ồn ào và nhộn nhịp để chuyển tới đây, chính là để thưởng thức mặt trời và mặt trăng trên dãy núi Alps. Đối với ông, không có gì có thể vui hơn việc trò chuyện với thiên nhiên bằng âm nhạc.”

Bạch Lãng cầm ly sữa nhấp một ngụm, tự đáy lòng cảm thán: “Đó là âm thanh và màu sắc hài hòa nhất mà ông ấy luôn theo đuổi.”

Kỳ Tư Niên ngẩng đầu nhìn cậu, bình luận: “Đó cũng là thẩm mỹ đồng cảm tối thượng.”

Bạch Lãng cắn một miếng bánh mì nướng giòn, nheo đôi mắt thở dài: “Không hiểu sao[1], nhưng thật khiến người khác hâm mộ.”

Cậu đặt ly sữa xuống, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Kỳ Tư Niên rơi trên mặt mình, anh mỉm cười chỉ khóe miệng, vươn tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu.

Bạch Lãng sửng sốt, cậu nhận lấy tờ khăn giấy, mở cameras điện thoại xem thử, nhận ra hai vệt sữa bên khóe miệng vô cùng bắt mắt, cậu xấu hổ dùng lưỡi li3m chúng đi, cúi đầu dùng giấy lau.

Kỳ Tư Niên vẫn luôn nhìn cậu, một lát sau, anh đột nhiên hỏi: ” Không hiểu sao có ý là gì?”

“……” Bạch Lãng để khăn giấy trong tay xuống, nhìn anh, sau đó bật cười lớn.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Bạch Lãng cùng hai chú chó ra ngoài chơi ném đ ĩa, khi cậu về nhà thì thấy Elder Armor đã về, đang ngồi trước đàn piano, chơi một bản nhạc mà Bạch Lãng chưa bao giờ nghe qua, một giai điệu rất êm ái.

Tamino cùng Pamina nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chủ nhân, yên tĩnh nằm sấp dưới chân ông.

Ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ, ông lão tóc hoa râm trông có vẻ thoải mái và vui vẻ, những hạt bụi tung bay trong không khí bao quanh ông, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách ông với thế giới bên ngoài.

Bạch Lãng đứng nghe một lúc rồi đi tới bên cạnh Kỳ Tư Niên. Kỳ Tư Niên quay đầu cười nhìn cậu, đặt một ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”.

Bạch Lãng gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ban công, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại, xuyên qua cửa kính, tiếng đàn trở nên rất nhẹ nhàng.

Bạch Lãng nói: “Mặc dù em biết những nhạc công, nhà văn khi tuổi già rất thích sống ẩn dật, nhưng trước ngày hôm nay, thật ra em vẫn khó có thể tưởng tượng được cuộc sống của họ như thế nào. Hóa ra là như vậy……”

Bạch Lãng dừng lại một lát, không biết nên hình dung thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Là một cảm giác thuần túy như vậy.”

Kỳ Tư Niên mỉm cười, chỉ hỏi một câu: “Em hâm mộ sao?”

Bạch Lãng ngửa đầu hít một hơi không khí từ núi rừng, cậu nghĩ rồi thành thật trả lời: “Có một chút ạ.”

Kỳ Tư Niên nhìn về phía trước nói: “Elder rất cô đơn, cũng rất hạnh phúc.”

Bạch Lãng nhìn góc nghiêng của Kỳ Tư Niên: “Cô đơn là bởi vì ông ấy không có người đồng hành, hạnh phúc là bởi vì ông ấy có được âm nhạc, có đúng không ạ?”

“Ông ấy đã từng có được tất cả.” Kỳ Tư Niên dường như có chút xúc động, nhưng cũng không muốn kể, chỉ dịu giọng nói, “Vậy nên, chúng ta đừng quấy rầy hạnh phúc của ông ấy có được không? Hallstatt gần đây đang là mùa tốt nhất, có muốn đi chơi không?”

Bạch Lãng cười đến đôi mắt cong cong: “Thủ trưởng, anh đang mời em đồng hành cùng anh sao?”

Nụ cười của Kỳ Tư Niên càng sâu hơn: “Đúng vậy, tôi cũng sợ cô đơn lắm, cho nên mong em có thể cùng tôi đến thị trấn bên hồ Hallstatt mấy ngày, em có đồng ý không?”

Bạch Lãng hắng giọng, trả lời: “Được thôi, em phải đồng ý thôi. Để báo đáp em —— anh phải nấu cơm cho em ăn mỗi ngày.”

Nói xong, tự cậu cũng thấy ngại, bụm mặt cười ra tiếng.

Qua một lát, mới nghe được Kỳ Tư Niên nói: “Được.”

*

Khi lên núi, cả hai chỉ mang hành lý đơn giản nên việc xuống núi cũng rất nhẹ nhàng.

Bạch Lãng đi theo Kỳ Tư Niên đi về phía nhà ga. Khi quay đầu lại vẫn thấy bóng dáng Elder Armor đứng trước cửa nhà. Giống như lần đầu tiên cậu gặp ông ngày hôm qua, ông đeo một cái kính, trên tay cầm tờ báo, khi không mặc lễ phục, ông chỉ trông như một ông già bình thường.

Tamino cùng Pamina lưu luyến không muốn xa bọn họ, chạy đuổi theo họ vài bước, rồi lại vòng về bên cạnh chủ nhân, thè lưỡi nhìn họ rời đi.

Chuyến tàu hơi nước màu đỏ chở đầy nắng, trùng hợp thay, khi xuống núi, họ lại gặp lại đôi vợ chồng già ngày hôm qua.

Lần này, ông lão chủ động chào hỏi Kỳ Tư Niên, bà lão nhìn Bạch Lãng nở nụ cười, nói một câu gì đó mà Bạch Lãng nghe không hiểu, Kỳ Tư Niên mỉm cười đáp, nói với cậu: “Phu nhân biết khách của Elder đều là nhà âm nhạc, bà ấy gọi em là Thiếu niên Der Rosenkavalier.”

Bạch Lãng sửng sốt, từ này thì cậu nghe hiểu. Trong vở kịch opera 《Der Rosenkavalier》, bá tước mười bảy tuổi cùng với bông hồng trên tay tượng trưng cho tình yêu đã chiếm được tình yêu của cô gái xinh đẹp còn hơn đóa hồng trên tay.

Anh lập tức nhớ tới vào ngày hôm qua, cậu đã ôm một đóa hoa hồng khi lên tàu.

Bạch Lãng nở nụ cười với bà lão, ghé sát tai Kỳ Tư Niên nói: “Vậy anh phải nói cho bà lão ấy giúp em, cảm ơn lời khen của quý cô xinh đẹp. Lần sau tới đây tôi nhất định sẽ tự mình đến thăm quán cà phê của bà, dành cho bà một khúc nhạc 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》.”

Kỳ Tư Niên bất ngờ chớp mắt, nói: “Maestro Bai ga lăng như vậy sao? Tôi còn chưa được nghe 《 Kỵ sĩ hoa hồng》của em đó.”

Bạch Lãng nghĩ nghĩ, ngẩng mặt nhìn anh, vô tội nói: “Em cũng chưa từng nghe của anh mà.”

Kỳ Tư Niên nhìn cậu một cái, tiếp theo phiên dịch những lời Bạch Lãng muốn nói cho bà lão kia nghe, quả nhiên, sau khi đối phương nghe liền nở một nụ cười rất vui vẻ, cứ nói chuyện với cậu mặc kệ Bạch Lãng nghe có hiểu hay không, còn lấy một viên kẹo hoa hồng trong túi xách đưa cho Bạch Lãng.

Bạch Lãng đành phải nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn với bà.

Cuối cùng, họ chia tay đôi vợ chồng già sắp đi nghỉ phép ở nhà ga. Bà lão chỉ vào Bạch Lãng, hỏi Kỳ Tư Niên câu gì đó. Kỳ Tư Niên nghe xong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, anh không đáp, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Bạch Lãng vẫn luôn nhìn Kỳ Tư Niên, đợi tới khi cặp vợ chồng kia rời đi xa, cậu mới tò mò hỏi: “Bà ấy hỏi gì anh thế ạ?”

Kỳ Tư Niên đút tay vào túi, im lặng một lát, nói: “Chỉ là lời chào bình thường thôi.”

Bạch Lãng có hơi không tin, nhưng cũng không nói gì được, đành phải nhỏ giọng oán giận: “Không biết tiếng Đức thật sự bất tiện.”

Kỳ Tư Niên nói: “Tiếng Anh của em đã đủ rồi.”

“Nhưng em muốn thoải mái nói chuyện với mọi người giống như anh.” Bạch Lãng nhìn Kỳ Tư Niên, “Thủ trưởng, hay là anh dạy em tiếng Đức nhé? Một câu tiếng Trung đổi một câu tiếng Đức, có được không ạ?”

Nào biết Kỳ Tư Niên vậy mà lại lắc đầu, nói: “Không được gì cả. Tiếng Trung của tôi đổi lấy tiếng Đức của em, điều này không công bằng.”

Bạch Lãng ngạc nhiên, mãi tới khi nhìn thấy khóe miệng anh cong lên thành nụ cười mới nhận ra anh đang nói đùa.

“Em học ngôn ngữ nhanh lắm nhé.” Bạch Lãng nói, “Làm giáo viên tiếng Đức của em nhất định sẽ cảm thấy rất mãn nguyện.”

Kỳ Tư Niên khóe mắt cong cong, giọng điệu dịu dàng nhưng cũng bướng bỉnh: “Đổi một bài 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》 với thầy giáo tiếng Đức, em suy xét thử đi?”

“Sao anh cứ mãi nhớ đến cái này thế.” Bạch Lãng cảm thấy trong lời nói của anh toàn ý vị trêu đùa, không nhịn được, lẩm bẩm nói, “Em thấy tiếng Trung của anh rất tốt, căn bản chẳng cần học.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

[1]Der Rosenkavalier: Nó được dịch ra là 《 Kỵ sĩ hoa hồng 》, một vở opera của Richard Strauss. Để phân biệt các bản nhạc sau, tiếng Đức và tiếng Trung được sử dụng tương ứng. Trong đó có một điệu valse, tôi nhớ nó được chơi ở một buổi hòa nhạc ở Berlin, lúc đó có tên là Der Rosenkavalier, tôi rất thích nó. Cách đây vài năm tôi có nghe bản hòa tấu violin độc tấu nhưng bây giờ không tìm được nên chỉ coi như một bản nhạc dự phòng.

*

Áo và Thụy Sĩ đều là những khu vực nói tiếng Đức. Nhưng tiếng Đức của họ có giọng khác nhau

Tôi sẽ nói cụ thể về điều này sau.

Đây là một cuốn tiểu thuyết, chỉ là… giả sử Công là một thiên tài ngôn ngữ và có thể nói tiếng Đức với bất kỳ giọng nào (.)

*

Được rồi, hai nhạc sĩ sắp rời khỏi Salzburg, như thường lệ, weibo sẽ đăng một số bức ảnh tôi chụp ở nơi này, đều là những thứ đã xuất hiện trong bài viết, nếu các bạn có hứng thú có thể xem qua.

Chú thích của editor:

[1] 不明觉厉: Một câu thành ngữ được rút gọn từ câu “Mặc dù tôi không hiểu những tôi thấy điều đó thật tuyệt vời”, câu nói này rất thông dụng trên Internet, được dùng để bày tỏ sự ngưỡng mộ của người mới bắt đầu đối với bậc thầy, nhưng đôi khi thành ngữ này cũng được dùng để mỉa mai. Nó xuất phát từ lời thoại của Châu Tinh Trì trong bộ phim “The God of Cookery”.

Rence: Bạn bấm vào chương 19 trên wordpress mình để xem ảnh Salzburg nha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.