Nam nhi chí tại bốn phương, theo đuổi con người tu tiên, nhưng lại vô tình với nữ nhi mà mình thương đợi đến khi mất đi nàng rồi mới hối hận. Ta đã từng vô số lần tự hỏi chính bản thân mình liệu sau khi ta chết đi rồi khi qua cầu nại hà có thể gặp lại nàng không?…
Trong trí nhớ của ta luôn khắc sâu cảnh tượng của ngày hôm đó khi ta quyết định trảm tình, nàng tới ngăn cản ta, ta không đồng ý, cuối cùng chúng ta thiếu chút nữa trở mặt thành thù. Ta đánh nàng một chưởng ân đoạn nghĩa tuyệt, giờ ta mới hiểu khi đó nàng đau khổ thế nào. Bây giờ lại vì ta hương tiêu ngọc vẫn.
“Cái nụ cười gượng ép này của nàng… là muốn ta không đau khổ khi nàng mất sao… sao nó lại thê lương mỹ lệ như vậy.”
“Nàng cô đơn bao nhiêu năm rồi…
Nàng chờ đợi bao nhiêu năm rồi…
Nàng đau khổ bao nhiêu năm rồi…
Nàng ra đi…
Ai bồi ta, quỳnh tiêu vũ phong vân?
Ai cùng ta, tiếu ngạo tận thiên khung?
Ai?… Ai?…Ai?…
Bình luận