Nghệ Thanh cười một tiếng nói: “Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.”
“Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.”
“Sư phụ ta là…Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?”
Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, “Ta ở nơi này!”
-_-|||
Sau khi xuyên qua, phiền não duy nhất của Thẩm Huỳnh chính là…Cảm giác tồn tại quá thấp!
Bình luận