Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 161: Ngoại truyện 18 (Hoàn toàn văn)



Biên dịch: Yên Hy

Hai người gửi thiệp mời cho nhau, vì thế sinh ra hai lần hẹn hò.

Tổ chương trình trước đó chưa từng nghĩ sẽ có tình huống này xảy ra, bọn họ dự đoán chính là 4V4, mỗi người đều có cơ hội hẹn hò, cho dù tình yêu hay tình bạn.

Rốt cuộc ai cũng không nghĩ người thắng lợi cuối cùng sẽ là Thẩm Ngôn cùng Hạ Văn Xuyên.

Nhưng trậnchiến lớn tranh đoạt này quá mức xuất sắc, không chỉ thỏa mãn sự chờ mong của người xem, còn lập tức cống hiến vài hot search.

# chứng thực thể lực siêu cường của khách quý của《không gian yêu đương》 mua ba #

# tám vị khách quý tranh đoạt quyền hẹn hò, hormone nổ tung #

# Thẩm Ngôn, Hạ Văn Xuyên cùng nhau mời hẹn hò #

# plank 30 phút là trình độ gì? Bồ có thể kiên trì bao lâu? #

Trong lúc nhất thời nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp chạm đỉnh, đồng thời trích dẫn một loạt vấn đề để tham khảo như tập thể hình, cơthể khỏe mạnh, sức quyến rũ của đàn ông.

Mà lúc này, Lục Từ và Bạch Nhược Hàm cũng gặp phải việc lựa chọn đối tượng hẹn hò.

Lục Từ lấy khăn lông trắng do tổ chương trình đưa tới lau mồ hôi, nỗ lực bình phục hô hấp chính mình.

Lần này 34 phút 52 giây là kỷ lục plank cao nhất của anh ta mấy năm nay, toàn bằng nghị lực kiên trì xuống, sau khi kết thúc cơ bắp toàn thân đều đang đau nhức, lại vẫn không đạt tới mục đích của mình.

Chỉ có điều đây là công bằng cạnh tranh, không thể nói thất vọng, chỉ là khó tránh khỏi có chút mất mát.

Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn, thể lực đối phương làm anh ta kinh ngạc cảm thán, dường như làm cái gì đều có thể được tốt nhất, sáng đến lấp lánh.

Người ưu tú như vậy, cũng đáng để cậu ấy tiến hành mời Hạ Văn Xuyên có thể lực ngang bằng.

Lục Từ đợi cơn buồn đau trước ngực kia dịu đi, đưa thiệp mời cho Lạc Hoành.

Khách quý mới của tổ B, đối phương cần một lần hẹn hò chính thức, huống chi một bài 《 theo đuổi tình yêu 》 kia xác thật làm anh ta rung động.

【 anh Từ vẫn cứ thân sĩ như thế. 】

【 anh Từ hẳn là có hảo cảm với Lạc Hoành, ở chung nhiều biết đâu lại có phát hiện mới. 】

【 chúc hẹn hò vui vẻ nha! 】

Bạch Nhược Hàm hít sâu vài cái, yên lặng đi đến Thường Úc đang ngồi cúi đầu một bên, “Úc thần, lần hẹn hò này đổi phương thức đi, cậu kéo tôi đi chơi game nha.”

Thường Úc ngước mắt nhìn cậu ta một cái, đứng lên nhận lấy vé, lại khôi phục dáng vẻ ngầu ngầu như cũ: “Được, mang anh đi trận đôi.”

【 ha ha, thiết lập trò chơi của Bạch Nhược không ngã. 】

【 có chút đau lòng, hai người ‘ thất tình ’ sưởi ấm cho nhau. 】

【để quán quân thế giới mang cậu đi chơi game, tiểu Bạch cậu lời rồi ——】

【 đến lúc đó Úc thần sẽ phát sóng trực tiếp nhỉ, chờ mong. 】

Lâm Thừa Hiên đi qua, nói với Bạch Nhược Hàm: “Tôi cũng là người mới, nếu không chê, cuối tuần chúng ta cũng lập một đội.”

“Được thôi.” Người sau quay đầu lại xem anh ta, một bên cười, hốc mắt lại hơi hơi phiếm hồng, hết thảy đều không nói gì.

Lâm Thừa Hiên cũng lộ ra cười nhạt.

Nếu là trước đây, không có thu được mời hẹn hò cậu ta sẽ cảm giác lòng tự trọng bị hao tổn, sẽ lảng tránh, không muốn ở chỗ này; nhưng hiện tại, cậu ta sẽ không cho là như vậy.

Có lẽ là Thẩm Ngôn miêu tả cho cậu ta dáng vẻ tự do, Bạch Nhược Hàm, Lục Từ lại dạy cậu ta dũng khí không buông tay, kỳ thật bước ra một bước cũng không khó như vậy.

Suy cho cùng cuộc sống người khác là của họ, nếu đã hâm mộ, vì sao không tự mình thử xem?

Tuy rằng không có thu hoạch tình yêu, nhưng cậu ta ở chỗ này góp nhặt được tình hữu nghị trân quý, nhận được tâm thái nhẹ nhàng, đây mới là quan trọng nhất.

*

Thời gian hẹn hò hai ngày kỳ thật đã tính đủ.

Buổi sáng ngày đầu tiên bọn họ trải nghiệm trượt tuyết, là Thẩm Ngôn tham khảo video Bạch Nhược Hàm hẹn hò trước đó.

Thanh niên mặc trang phục trượt tuyết có chút dày nặng, mang lên kính bảo vệ mắt từ chỗ sườn núi cao lao xuống, dưới tác dụng của lực cân bằng cảm nhận tốc độ lẫn kh0ái cảm khi rơi xuống, tỏa ra sức sống ở một nơi mênh mang màu trắng.

Khi lướt qua khúc cong xoay một cái xinh đẹp làm khán giả phòng phát sóng trực tiếp kinh ngạc cảm thán liên tục, sôi nổi khen ngợi này chẳng giống người mới học, quả thực quá k1ch thích!

Buổi chiều, Hạ Văn Xuyên mang Thẩm Ngôn trải nghiệm trà nghệ.

Hai người ngồi trong phòng trà cổ kính, làm bạn với tiếng đàn cổ, yên tĩnh thương thức một ly Đại Hồng Bao(*) núi Vũ Di, hưởng thụ tâm hồn được thanh lọc.

(*)大红袍 là một loại trà đá Vũ Di được trồng ở vùng núi Vũ Di của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Da Hong Pao có hương thơm phong lan độc đáo và dư vị ngọt ngào lâu dài. Da Hong Pao khô có hình dạng như những sợi dây thừng thắt nút chặt hoặc những dải hơi xoắn, có màu xanh lục và nâu.

Thẩm Ngôn chưa từng có cơ hội trải nghiệm cảm giác này, dường như có thể xuyên qua động tác của nghệ nhân pha trà được hơn một năm truyền thừa, tựa như thời gian cũng đi theo chậm bước.

Cậu nhìn nghệ nhân pha trà khéo léo giới thiệu bộ trà và lá trà, hâm nóng tách và ấm, thêm trà, rửa trà rồi chính thức pha.

Đánh bọt, bịt kín bình, chia tách, đổ ngọc lỏng vào ấm, chia ấm, phục vụ trà, một chuỗi hành động giống như nước chảy, kèm theo mùi trà, một loại hưởng thụ đầy mãn nguyện. Đầu ngón tay trắng như ngọc cầm lấy chén trà rót nước trà, trong miệng có mùi thơm sảng khoái, đôi mắt tím thiếu niên đầy vẻ kinh ngạc.

Cậu rất thích loại cảm giác này.

Đây là thứ vĩnh viễn không thể có ở tinh tế, điểm đặc sắc của địa cầu cổ.

“Nơi này thoải mái thật, chúng ta ở chỗ này thêm một lát nhé.”

“Được.”

Thẳng đến màn đêm buông xuống, bọn họ đi dạo từ đầu đến cuối phố cổ, nếm thử đồ chơi làm bằng đường, múa rối bóng, cắt giấy thủ công, ngồi chèo thuyền, ăn vặt khắp phố, mới mang theo quà trở lại biệt thự.

Khí chất Hạ Văn Xuyên tuy rằng không hợp với cổ phố, nhưng hắn lại không cảm thấy không khoẻ, hắn rất muốn đi cùng người mình thích cảm nhận phồn hoa của thế gian, hưởng thụ cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chỉ cần đối phương vui lòng.

Nửa đêm, Thẩm Ngôn mới vừa nằm trên giường, lại đứng dậy lấy chuông gió làm từ vỏ sò treo ở đầu giường.

Cậu nhìn chuông gió nhẹ nhàng bị gió đẩy, nụ cười tràn ra bên môi, hôm nay thật là một ngày phong phú đầy vui vẻ.

Buổi hẹn hò ngày hôm sau, bọn họ đến viện bảo tàng, công viên biển và vườn bách thú.

Được chiêm ngưỡng nhiều bộ sưu tập đồ đồng, đồ sứ, vàng, ngọc bích, đồ sơn mài, thư pháp và tranh vẽ, sách cổ quý hiếm, v.v., nhìn thấy những loài động vật đã tuyệt chủng từ lâu trong tinh tế thậm chí có thể tương tác với chúng ở cự ly gần, điều này với Thẩm Ngôn mà nói là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.

Đường hầm trong công viên biển hình tròn, cá đuối thật lớn vẫy chiếc vây lớn ở ngực bơi qua đình đầu, để lại một bóng đêm.

Mà thanh niên dung mạo tinh xảo đang ngửa đầu nhìn nó, mắt tím xinh đẹp phản chiếu nước biển nhộn nhạo cùng sắc thái ngạc nhiên, một màn này được Hạ Văn Xuyên bắt giữ được, sau đó chụp lại.

Người đàn ông nhìn hình ảnh trong camera, khuôn mặt thanh lãnh trở nên nhu hòa, hàng mi dài hơi rũ, đến cao lãnh xa cách trên người đều tiêu tán không ít.

【 một màn này quá đẹp luôn, như đang nằm mơ á.】

【 ông chủ chụp ảnh đỉnh! 】

【 Hạ tổng không chỉ có vừa cao vừa ngầu lại có tiền, còn biết nấu nướng, còn biết chụp ảnh! Đóng dấu bạn trai hoàn hảo.】

【 bọn họ ở chung thiệt ấm áp. 】

Thẩm Ngôn thấy được ảnh chụp của mình, hỏi hắn, “Hạ Văn Xuyên, muốn em chụp ảnh cho anh không?”

“… Được, có thể.” Thẩm Ngôn từ trong tay hắn nhận lấy camera, trước đó Lục Vân Thiên từng đưa cho cậu một chiếc camera phục cổ, cậu còn nhớ rõ sử dụng như thế nào.

Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh đường hầm, tây trang màu trắng phác họa ra dáng người vai rộng eo thon, cúc áo rụt rè cài đến nút trên cùng, mặt mày thanh lãnh, làm người liên tưởng đến đóa hoa cao lãnh không dính khói lửa phàm tục, mang theo cảm giác xa cách tự nhiên.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng đều là bình luận ‘ Hạ tổng quá ngầu ’, ‘ Hạ tổng hảo có khí thế ’.

Nhưng Thẩm Ngôn lại phát hiện biểu cảm mất tự nhiên cùng cơ thể hơi hơi cứng đờ của người đàn ông, đối phương chưa từng làm việc này, còn là trước mặt người mình thích.

Cậu nhịn không được cười cười: “Hạ Văn Xuyên, đừng nhìn máy ảnh, nhìn em này.”

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu linh hoạt kỳ ảo của cá voi trắng, theo sinh vật xinh đẹp đáng yêu, Thẩm Ngôn lập tức ấn vào trên màn hình, hoàn toàn chụp xuống hình ảnh xinh đẹp này.

Khi cậu xem xét ảnh chụp, biểu tình bỗng chốc hoảng hốt.

Sinh vật biển màu trắng và người đàn ông mặc tây trang trắng ở cùng một khung hình, bối cảnh là sóng biển xanh thẳm, linh động mà thần bí, đặc biệt diệu kỳ.

Nhưng này cũng không phải nguyên nhân chính.

Hạ Văn Xuyên trong bức hình đang nhìn cậu chăng chú, nước gợn tại công viên biển nhuộm đôi mắt hắn thành màu lam nhạt, tất cả bên trong đều là ảnh ngược của cậu.

【 ánh mắt không lừa được người, Hạ tổng thật sự rất yêu Ngôn Ngôn. 】

【 ô ô, ánh mắt thâm tình kìa, toy khóc chết. 】

【 tui lại tin tưởng tình yêu. 】

【 xin hai người nhất định phải ở bên nhau! Nhất định! 】

*

Chạng vạng, thời điểm hai người trở lại biệt thự, bảy vị khách quý còn lại tất cả đều chờ ở trên sô pha.

Lục Từ và Lạc Hoành hôm nay đầu tiên là nghe xong một buổi hòa nhạc, sau đó đi câu lạc bộ lái xe go-kart.

Toàn bộ hẹn hò vừa cao nhã cùng k1ch thích, hai người ở chung cũng thập phần hòa hợp, đáng tiếc không có cọ ra lửa.

Bạch Nhược Hàm ở biệt thự cùng Thường Úc chơi game, Lâm Thừa Hiên cũng tham dự chung.

Thường Úc tạo acc mới lập đội cùng bọn họ, ba người trong trò chơi điên cuồng chém giết, cái gì cũng không màng, tuy rằng chiến tích không phải trận nào cũng hạng nhất, lại đầy vui vẻ.

Trong tám vị khách quý, chỉ có một mình Hứa Chính Sơ đi làm.

Kỳ thật là một loại trốn tránh.

Lòng tự trọng Hứa Chính Sơ rất mạnh, điều kiện cũng là ngàn dặm mới tìm được một, ở trong vòng gay rất được hoan nghênh. Vốn tưởng rằng đi vào biệt thự sẽ được khách quý tổ B ưu ái, lại liên tục mấy ngày không nhận được tin nhắn.

Plank vốn định bắt được hạng nhất, kết quả đến hạng ba cũng không lấy được, hơn nữa trên mạng có không ít người sinh ra nghi ngờ với tính chuyên nghiệp của anh ta, tâm thái đã ở trạng thái không cân bằng.

Lúc này thấy Thẩm Ngôn cùng Hạ Văn Xuyên vừa nói vừa cười trở về, như hai vật phát sáng được mọi người chú ý, loại cảm giác thất bại và không cam lòng đạt tới đỉnh điểm.

Vì thế, buổi tối khi Lạc Hoành lấy đàn ghi-ta ra chuẩn bị đàn hát, anh ta đề nghị: “Chúng ta buổi tối hôm nay chơi trò nói thật-mạo hiểm thế nào? Rất thú vị, cũng có thể hiểu mọi người càng tốt.”

“Cũng đúng.”

“Có thể.”

……

Hứa Chính Sơ và Lạc Hoành mới đến biệt thự không đến một tuần, anh ta nói như vậy, những người khác đương nhiên sẽ không phản đối.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp càng như tiêm máu gà, vô cùng hưng phấn, còn có trò nào k1ch thích hơn cái này?

Nói thật hay mạo hiểm?

Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ, cậu tuy rằng không có chơi qua, nhưng từ mặt chữ đoán ý đại khái có thể lý giải.

Hứa Chính Sơ: “Chúng ta dùng ném xúc xắc quyết định. Hai viên xúc xắc, điểm số lớn nhất hỏi người điểm nhỏ nhất vấn đề, nói thật lòng hay mạo hiểm tự mình chọn, không muốn nói thì phạt một chén rượu.”

Anh ta lắc lắc chén đầu, mở ra, “4 và 5, tổng cộng 9 điểm.”

Một vòng qua đi, Lục Từ lắc ra lớn nhất 11 điểm, Bạch Nhược Hàm thấp nhất 4 điểm.

Bạch Nhược Hàm: “Tôi chọn nói thật.”

Lục Từ: “Cậu lúc trước vì sao muốn học khiêu vũ?”

Rõ ràng vấn đề dễ dàng, khán giả sôi nổi thở dài, Bạch Nhược Hàm cũng nhướng mày: “Câu hỏi này của anh quá bình thường, tôi còn nghĩ chút nữa hỏi người khác. Anh yên tâm hỏi đi, không sao cả.”

Lục Từ nhìn cậu ta một cái: “Vậy tôi đổi câu hỏi, trong những người đang ngồi ở đây có người cậu thích không?”

Bạch Nhược Hàm gật đầu: “… Có.”

【 Anh Từ vẫn là quá khách khí. 】

【 không đủ k1ch thích. 】

【 lại đến điểm bùng nổ điiii! 】

Lúc khách quý lục tục phơi ra đề tài hưng phấn như về mối tình đầu, bạn trai cũ, lần này rốt cuộc đến phiên Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn: “Tôi chọn nói thật.”

Cậu biết thời cơ có lẽ muốn tới.

Tầm mắt Hứa Chính Sơ cùng Hạ Văn Xuyên tiếp xúc ở không trung, khuôn mặt tuấn mỹ đối phương bao trùm một tầng sương lạnh, ánh mắt nhìn về phía anh ta lạnh như muốn kết băng.

Nhưng anh ta là sẽ không thỏa hiệp.

Anh ta đã sớm hiểu rõ d*c vọng chiếm hữu của Hạ Văn Xuyên rất mạnh, từ lần bữa sáng đó đã có thể thấy được một chút.

Cho nên, hắn thật sự có thể tiếp thu quá khứ của Thẩm Ngôn sao?

Hứa Chính Sơ nhìn về phía thanh niên: “Cậu và bạn trai cũ chia tay vì nguyên nhân gì?”

【 đậu mớ, người anh em này thật CMN can đảm! 】

【 ánh nhìn chăm chú chết chóc của ông chủ. 】

【 Hạ tổng cùng Ngôn thần sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ, đừng mà ——】

【 Hứa chính là tên gây rối, phiền quá! 】

Tất cả mọi người đem ánh mắt hướng về Thẩm Ngôn, mà cậu lại cười nhìn về phía Hạ Văn Xuyên, “Không có chia tay, cũng không có bạn trai cũ, từ đầu đến cuối đều chỉ có một người.

Tôi chỉ thích anh ấy.

Tôi biết anh ấy cũng giống nhau tôi, đều hy vọng chúng tôi không có bởi tách ra vì chiến tranh. Nếu có thể, tôi cũng muốn hẹn hò với anh ấy tuổi 20, sau đó lập tức kết hôn.”

Hốc mắt Thẩm Ngôn ửng đỏ, đứng lên ngồi quỳ trên đùi người đàn ông, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào: “Hạ Văn Xuyên, cảm ơn anh. Đây là buổi hẹn hò hoàn mỹ nhất, mỗi một ngày ở đây em đều rất vui vẻ.”

Cậu từ rất sớm đã hiểu ra, Hạ Văn Xuyên xây dựng thế giới này cũng không chỉ bởi vì ‘mấu chốt’, còn muốn mang mình trải nghiệm một chút thế giới này.

Một thế giới cậu cực kỳ tò mò, nhưng vĩnh viễn không cách nào chạm đến.

Cùng với đền bù tiếc nuối cho cậu năm 20 tuổi, mà khi đối phương 24 không thể hoàn thành.

Thẩm Ngôn cúi đầu hôn hắn một chút, hàng mi dài nhiễm nước mắt: “Cho nên, ngài quan chỉ huy, chúng ta có thể trở về sao?”

“… Được.” Thế giới ầm ầm vỡ nát như gương vỡ, Hạ Văn Xuyên bảo vệ cậu trong ngực, hôn thật sâu thanh niên trước mắt.

Người hắn yêu nhất đời này.[ hoàn toàn văn. ]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.